Cô Vợ Gả Thay Của Bạch Tổng

Chương 47: 47: Tới Cửa Gây Sự




Chụp ảnh đến hôm nay cơ bản đã hoàn thành.

Bạch Đăng Vũ còn định ở lại nơi này vài ngày.

Luca rất giống Lê Ánh Thư, thằng bé cực kỳ thích biển.
Ngồi trong lòng Bạch Đăng Vũ, cậu luyên thuyên đủ thứ chuyện trên đời.
"Ba, chúng ta mua một căn nhà ở đây được không? Mẹ nấu thức ăn rất ngon, nấu hải sản càng ngon hơn.

Chúng ta sống ở đây chắc chắn ngày nào cũng được ăn ngon."
Bạch Đăng Vũ trìu mến vuốt nhẹ lên tóc Luca.
"Được, vậy ba sẽ mua một căn nhà hướng ra biển, vậy thì mỗi ngày Luca đều có thể ra biển chơi rồi."
"Thật không ạ?"
"Thật, ba đã bao giờ nói dối con đâu chứ?"
Những chuyện này hắn cũng không cần tự mình làm.

Nhờ thư ký Lê giúp hắn tìm là được.

Cũng không phải chuyện gì khó khăn.
Luca ngồi một lúc đã cảm thấy buồn chán.
"Ba, mẹ đâu rồi?"
"Mẹ con còn đang ngủ, chúng ta không nên làm phiền.

Tới giờ ăn hả đánh thức mẹ."
"Xem ra chụp ảnh rất tốn sức."
Nhìn đứa con trai ngây thơ của mình hắn không nhịn được bật cười.
Mấy ngày trước Nguyễn Hoàng Thái được Lê Ánh Thư rủ đi du lịch nhân tiện giúp cô trông chừng Luca cho cô chụp ảnh cưới, anh liền đồng ý.

Hiện tại giữa hai người vẫn giữ lại tình bạn thân thiết.

Luca so với những đứa trẻ cùng tuổi thì ngoan hơn nhiều.

Anh cùng với Tinh Nhi phụ trách dẫn cậu đi chơi.
"Lâu rồi tôi chưa đi biển, thật là thích."
Nhìn Tinh Nhi cười híp mắt bên cạnh khiến anh cũng vui lây.
"Công việc bận rộn lắm sao?"

"Như anh thấy đó, tôi đi theo bảo vệ Ánh Thư khá nhàn hạ.

Cô ấy cũng rất tốt.

Nhưng đa phần thời gian cô ấy đều ít đi du lịch cho nên tôi cũng chỉ cùng cô ấy quanh quẩn trong thành phố mà thôi."
Nguyễn Hoàng Thái không biết gì về gia cảnh của Tinh Nhi nhưng cô có đến mấy căn nhà thì chắc cũng không cùng hạng người với anh.
"Vì sao cô lại chọn làm vệ sĩ."
"Nhà tôi có ba anh chị em.

Anh hai kế thừa gia sản, chị ba cũng theo đó phụ giúp.

Đến lượt tôi thì không cần làm gì cả.

Cha cho tôi tự lựa chọn.

Tôi chọn ở riêng.

Tôi không thích cả ngày phải giao tiếp với mọi người, dù là người mình ghét cũng phải giả vờ ân cần."
So với thừa kế gia sản bạc tỷ.

Cô thích tự do hơn, thích gì làm đó, tùy ý biết bao.

Cô không ước mơ cao sang, chỉ cần mỗi ngày đều vui vẻ là được.
"Tôi thích cuộc sống hiện tại.

Sau này chỉ cần tìm một người thật lòng yêu tôi nữa là đủ."
"Cô không yêu cầu cao về người chồng tương lai của mình sao?"
Tinh Nhi cười nhẹ nhìn Nguyễn Hoàng Thái.

Người đàn ông này không nhận ra tình cảm của cô sao? Anh ta thật sự ngốc hay đang giả vờ không biết?
"Một người bình thường thôi là được, sáng thức dậy cùng giường, cả hai tất bật đi làm.

Tối đến cùng nhau ăn cơm.

Nhưng nếu người đó không thật lòng yêu tôi thì tôi không lấy."
Tinh Nhi đứng dậy tiến ra bãi biển cùng Luca chơi đùa.

Nguyễn Hoàng Thái lặng lẽ nhìn theo bóng dáng cô.

Anh biết cô có tình cảm với anh.

Nhưng ánh mắt anh vẫn không tự chủ được mà nhìn về phía người đó.

Người đó đang hạnh phúc, anh rất vui, cũng đã từ bỏ.
Anh không dám thử yêu, bởi vì anh tự ti.

Bản thân anh hai bàn tay trắng, anh còn chưa lo được cho ba mẹ đủ đầy.

Anh làm sao có khả năng mang đến hạnh phúc cho người ta chứ?
Nhưng nhìn cô mỗi ngày đều âm thầm yêu anh, khiến anh đau lòng.

Anh không muốn cho cô hi vọng, anh muốn cô tìm một người xứng đáng hơn để gửi gắm bản thân.

Nhưng anh lại luyến tiếc tình cảm nhẹ nhàng ấm áp của cô.
Anh như một thằng khốn đang cố níu giữ cô lại mà không thể đưa ra một lời khẳng định nào cho tương lai của hai người.

Nhìn Luca vui vẻ chơi đùa với Tinh Nhi, Bạch Đăng Vũ xem lại thời gian thì cũng đã đến giờ ăn.

Hắn quay lại phòng, Lê Ánh Thư đã tỉnh.

Hắn trìu mến hôn lên trán cô.


Cô rút vào lòng hắn phàn nàn.
"Sao anh không gọi em từ sớm?"
"Thấy em ngủ ngon quá anh không nỡ đánh thức.

Em dậy rồi thì chúng ta đi ăn thôi."
"Vâng ạ."
Con mèo nhỏ của hắn hiện tại đã biết lười biếng, biết làm nũng còn biết tức giận.

Cô đã không còn tự ti như lúc mới về làm vợ hắn.

Điều này khiến hắn rất vui còn có chút tự hào.
Lê Ánh Thư tươi tắn đi bên cạnh hắn, không lo không nghĩ, hạnh phúc tràn đầy.
Năm người chơi đến năm ngày mới quay trở lại thành phố.

Lê Ánh Thư không hề hay biết chuyện nhà họ Lê đã phá sản, nhà cửa đều bị tịch thu, số nợ còn lại chắc chồng.

Lê Ánh Dương điên loạn.

Cha mẹ cô ngày nào cũng nghĩ cách tìm cô.

Họ muốn Lê Ánh Thư ra mặt mua cho bọn họ một căn nhà.

Còn muốn cô thay họ trả nợ.
"Dù gì Bạch Đăng Vũ cũng giàu như thế, trả giúp chúng ta bao nhiêu tiền thì tính là cái gì.

Tại sao hắn lại nhẫn tâm không giúp chứ?"
Ông Lê Tuấn Anh tức giận đập mạnh xuống bàn.

Bà Cẩm Vân ngồi cạnh bên cũng bực bội.
"Không phải con Thư ở giữa nói chuyện gì không nên nói rồi đó chứ? Dù sao đối với cả nhà chúng ta nó chỉ có oán hận thôi."
"Tôi cho nó ăn nó mặt bao nhiêu năm, nuôi lớn tứng ấy, còn gả nó cho một người giàu có nó còn muốn gì? Oán cái gì nữa?"
Ông chưa từng cảm thấy mình sai ở đâu cả.

Ai chẳng có một thời niên thiếu bồng bột.

Chỉ là một đứa con rơi rớt, ông nhận cô về, cho ăn cho mặt là được rồi.
"Chẳng lẽ nó còn muốn cha nó cung phụng nó à?"
"Chúng ta đến nhà nó một lần nữa đi."
Hai người kéo đến nhà Lê Ánh Thư, Bạch Đăng Vũ cho bốn vệ sĩ nam canh ở xa nhất định không cho họ có cơ hội đến gần cô.

Hai người thừa biết nên đã kéo theo Lê Ánh Dương.

Bây giờ cô ta khùng khùng điên điên nhưng được một cái sức lực hơn người.
"Ánh Dương, trong căn nhà đó có rất nhiều đồ ăn ngon và váy đẹp.


Con chỉ cần chạy vào đó thì mọi thứ đều sẽ thuộc về con."
Lê Ánh Dương vừa nghe đến đồ ăn ngon đã cấm đầu chạy vào.

Hai tên bảo vệ chạy ra ngăn cô lại.

Lê Ánh Dương phát điên lên vừa cắn vừa đánh, la hét khiến cả khu đều nghe.
Bất đắc dĩ hai người bảo vệ còn lại cũng xông ra cản Lê Ánh Dương lại.

Nhân lúc này ông bà Lê chạy đến nhấn chuông cửa nhà Lê Ánh Thư.
Lê Ánh Thư vừa mở cửa ông Lê Tuấn Anh đã nắm chặt lấy cô.
"Ba…"
Cô đau đớn muốn rút tay lại nhưng không đủ sức.

Tay kia cũng nhanh chóng bị bà Cẩm Vân nắm lấy.
"Mày hại cha mẹ mày ra nông nổi này còn muốn trốn tránh à?"
"Cha, mẹ, con không có làm gì cả.

Hai người buông con ra trước đi."
"Mày còn giảo miệng, mày không làm gì tại sao Bạch Đăng Vũ lại tuyệt tình như vậy."
Cánh tay Lê Ánh Thư bị nắm đến tím tái.

Đúng lúc nghe ồn ào Tinh Nhi chạy qua xem thì thấy một cảnh này.

Cô là người bảo vệ của Lê Ánh Thư.

Cô không cầm biết người đối diện là ai.

Chỉ cần người đó gây hại đến Lê Ánh Thư thì chính là kẻ địch của cô.
Tinh Nhi tiến đến đá văng ông Lê Tuấn Anh, sẵn tiện nắm lấy cổ tay của bà Cẩm Vân.

Đau đớn khiến bà ta la oai oái.
Tinh Nhi rút điện thoại gọi cho Bạch Đăng Vũ.
"Có người xông vào nhà cố ý gây hại cho Ánh Thư."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.