Cô Vợ Gả Thay Của Tổng Giám Đốc Cố Chấp

Chương 19: Giữ khoảng cách



    Lúc này, nếu mình không thức thời thì đó sẽ là tự rước lấy nhục.

    Tần Lục Nguyệt ngẩng đầu nhìn Tông Minh Hạo nói: "Nếu Tông thiếu đã có bạn gái đi cùng, Lục Nguyệt xin phép ra về...."

    Tần Lục Nguyệt còn chưa nói xong, Mễ Khả Nhi đã mở miệng chen vào: "Anh Minh Hạo, hôm nay có rất nhiều khách quý tới, số lượng người giúp việc nhà em dường như không đủ dùng. Không biết, có thể mời Tần tiểu thư ra tay hỗ trợ một chút không?"

   Nói xong, Mễ Khả Nhi che miệng cười trộm.

   Mọi người xung quanh tức thì cười vang!

  Đây chính là một cái tát vào mặt.

    Tông Minh Hạo vừa rồi không nói câu nói kia, vẻ mặt này của bọn họ chắc chắn không dám bày cho Tần Lục Nguyệt xem đâu. Chính Tông Minh Hạo đã phủi sạch quan hệ của Tần Lục Nguyệt với Tông gia, những người khác đã có thể không cần kiêng nể gì. Tất cả mọi người dùng ánh mắt trào phúng để cười nhạo Tần Lục Nguyệt.


    Bên người Tần Lục Nguyệt nháy mắt đã không còn ai, những người đó cảm thấy nếu đứng quá gần Tần Lục Nguyệt thì sẽ làm bẩn thân phận tôn quý của bọn họ.

   Tần Lục Nguyệt đứng tại chỗ, lẻ loi một mình.

   Tông Minh Hạo nhìn ánh mắt đơn thuần, mông lung của Tần Lục Nguyệt theo bản năng muốn đi tới bảo vệ nó. Nhưng nghĩ đến sự việc xảy ra 18 năm trước, đôi mắt chim ưng một lần nữa bị bao phủ bởi những tia hàn ý cùng lạnh nhạt.

   Hắn trả lời với giọng điệu bất cẩn: "Tự nhiên."

  Có những lời này của hắn, tất cả mọi người đều lớn tiếng cười nhạo.

   Tần Lục Nguyệt vẫn đứng ở tại chỗ, hai bàn tay nắm chặt, cố gắng kiềm chế sự run rẩy của thân thể.

   Nhịn xuống, Lục Nguyệt! Cần thiết nhất bây giờ là phải nhịn xuống!


    Vì việc điều tra nguyên nhân cái chết của ông nội, bà nội và bố mẹ, bao nhiêu khuất nhục, đều phải nhịn xuống đi!

    So với việc người nhà chết oan uổng, mấy cái nhục nhã này tính là gì? Nhiều năm như vậy, mình còn  gặp ít nhục nhã sao? Nhịn thêm đi.

   Không thể lùi bước! Mình nhất định phải điều tra rõ chân tướng!!!

   Tần Lục Nguyệt ngẩng đầu, trên mặt đôi môi nở nụ cười, cố gắng duy trì sự bình tĩnh, nói: "Được thôi, yêu cầu ta hỗ trợ làm cái gì đây?"

  Đôi mắt Tông Minh Hạo gắt gao dừng lại trên gương mặt Tần Lục Nguyệt.

    Không một chút sơ suất, hắn không thể nhìn thấy nửa phần kinh hoảng , ở đó chỉ có sự bình tĩnh cùng kiên cường với nhẫn nhịn, chịu đựng.

   Tần Lục Nguyệt lại chưa nhìn hắn mà nhìn Mễ Khả Nhi.


   Mễ Khả Nhi đắc ý vừa muốn mở miệng, Tông Minh Hạo đã nhẹ nhàng nở nụ cười nói trước: "Chỉ là cùng em đùa một chút, sao phải nghiêm túc vậy?"

  Lời Mễ Khả Nhi muốn nói lập tức nghẹn lại ở cổ họng.

    Cô ta miễn cưỡng cười cười, nói: "Anh Minh Hạo...?"

   Tông Minh Hạo nhìn thoáng qua Tần Lục Nguyệt, nói: "Đi theo."

   Mọi người xung quanh nhìn nhìn nhau, không hiểu ý tứ của Tông đại thiếu gia là gì.

   Tần Lục Nguyệt ngẩn ra.

   Tông Minh Hạo đầu óc có vấn đề chăng? Lúc thì bảo mình hỗ trợ làm người phục vụ cho họ, lúc lại nói mình đi theo.

   Ai, không nên so đo với người đầu óc có vấn đề. Loại người này, mình vẫn nên giữ khoảng cách, đề phòng vẫn hơn!

   Chờ tra được nguyên nhân chết của ông nội, bà nội cùng bố mẹ,  mình sẽ phủi sạch quan hệ với Tông gia!
   Hạ quyết tâm, Tần Lục Nguyệt quả nhiên theo đi, chỉ là cố ý duy trì khoảng cách ba mét với Tông Minh Hạo.

   Tông Minh Hạo đã nhận ra điểm này, hắn bỗng nhiên đứng yên tại chỗ, nói: "Nghe nói, chú Mễ cất dấu đồ quý giá, không biết có cơ hội thưởng thức hay không?"

   Mễ Khả Nhi lập tức cười trả lời: "Được anh Minh Hạo thích chính là  vinh hạnh của Mễ gia! Mời anh Minh Hạo đi bên này."

    Tông Minh Hạo lập tức xoay người đi theo Mễ Khả Nhi đi lên tầng ba biệt thự.

   Toàn bộ tầng ba đều để đồ quý, như một khu triển lãm trưng bày đủ loại kiểu dáng đồ cổ.

   Tần Lục Nguyệt do dự một chút, muốn đứng lại bên ngoài, Tông Minh Hạo liếc mắt một cái nhìn nó, nói: "Lục Nguyệt, cô hiểu được giám định và thưởng thức?"

   Bị gọi tên Tần Lục Nguyệt căng da đầu trả lời: "Không hiểu."
   Nhóm người xung quanh, chốc lát đưa mắt nhìn Tần Lục Nguyệt.

   Tông Minh Hạo không nói gì nữa, xoay người tiếp tục đi phía trước.

   Tần Lục Nguyệt đứng im tại chỗ không động đậy, thầm nghĩ xem những lời này của hắn có ý tứ gì.

   Anh ta muốn ám chỉ mình không cần theo sao?

    Cũng đúng, mình cũng không hiểu giám định và thưởng thức đồ cổ, theo sau cũng là bị mất mặt, không bằng đi xa một chút, đỡ phải để người khác nhìn thấy.

   Tần Lục Nguyệt không một tiếng động, rời khỏi đoàn người, chuẩn bị xuống lại tầng một rồi tìm lấy một cái cớ để rời đi.

   Khóe mắt Tông Minh Hạo đảo qua, đem mọi động tác của Tần Lục Nguyệt thu vào đáy mắt.

   Đôi mắt chim ưng nháy mắt lạnh vài phần.

   Người đàn bà này sao có thể mặc kệ mình cùng người phụ nữ khác tay trong tay mà không hỏi lấy một câu?
   Tông Minh Hạo không hề quản Tần Lục Nguyệt, mang theo đám người kia tiếp tục đi phía trước. Mễ Khả Nhi hết lòng với công việc  làm bạn tiệc với hắn, lúm má đồng tiền như hoa hiện ra cùng nụ cười.

   Mễ Khả Nhi nhìn thấy Tông Minh Hạo không hề quản Tần Lục Nguyệt, vì thế hướng ánh mắt ra hiệu với một người, đối phương nhận được tín hiệu từ Mễ Khả Nhi cũng lặng lẽ không một tiếng động rời khỏi đoàn người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.