Cô Vợ Gả Thay Của Tổng Giám Đốc Cố Chấp

Chương 55: Cái gì gọi là không biết xấu hổ



Tần Lục Nguyệt giữ nguyên bộ dáng như gặp phải quỷ nhìn Trần Cao: "Anh kết hôn với ai, đó là chuyện của anh. Không liên quan gì đến tôi cả. Chúng ta đã chia tay rồi! Phiền anh tránh ra, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ lên đấy!"

Trần Cao bỗng dang tay, định ôm lấy Tần Lục Nguyệt, làm nó sợ đến mức hét lên một tiếng đồng thời lui ra sau.

Nhưng nó không biết đằng sau chính là bậc thang, nó bước hụt, cả người mất thăng bằng, hét lên một tiếng.

Không biết làm như thế nào, bánh ngọt trong tay Tần Lục Nguyệt đều ném hết vào mặt Trần Cao, hai tay nó ôm lấy lan can, mới ổn định được cơ thể.

Nhưng mà nó chưa kịp đứng thẳng người lên, mắt cá chân liền nhói đau, làm nó lại ngã ngồi xuống đất.

Vén váy lên nhìn, mắt cá chân đã sưng tấy lên, hiển nhiên là bị thương rồi.

Lại nói đến Trần Cao, bị văng bánh ngọt vào mặt, anh ta ngây ngẩn cả người.


Tức giận dâng lên, theo bản năng anh ta giơ cánh tay về phía Tần Lục Nguyệt.

"Trần Cao, đây là công ty, anh ra tay thử xem?!"_Tần Lục Nguyệt ở bên Trần Cao 5 năm, đương nhiên biết bản tính của anh ta.

Trước kia chuyện này không phải chưa từng xảy ra.

Trần Cao quả nhiên không dám động đậy nữa.

Phía sau, khi mà Tần Lục Nguyệt hét lên một tiếng, đã kéo rất nhiều người tới đây.

Mọi người thấy Tần Lục Nguyệt ngồi im dưới đất, cổ chân sưng đỏ, hiển nhiên là đã bị thương.

Còn Trần Cao thì đang đứng, nhưng mặt bị văng đầy bánh kem, trông cực kì nhếch nhác.

Không cần hỏi, ai cũng đoán ra 8, 9 phần.

Mọi người bắt đầu xì xào bàn tán.

Vương Lan đương nhiên cũng bị kéo tới.

Cô ta vừa đến đã nhìn thấy Tần Lục Nguyệt và Trần Cao ở đây, hơn nữa Trần Cao còn trông vô cùng nhếch nhác, cô ta cũng hiểu ra được cái gì đó.


Vương Lan nhịn không được, chạy đến trước mặt Tần Lục Nguyệt, vung tay định tát.

Mắt cá chân của Tần Lục Nguyệt bị thương, muốn tránh cũng không tránh kịp. Mắt thấy sắp bị Vương Lan tát, bỗng dưng, một bóng dáng xinh đẹp vọt ra từ trong đám người, chạy đến trước mặt Vương Lan, bắt lấy tay cô ta, ánh mắt lạnh như băng quét qua: "Cô dám đánh cô ấy?"

Vương Lan thấy tay bị người khác bắt, vừa muốn nổi điên, quay đầu lại thấy người bắt tay mình lại là Nghiêm Nặc, cả người liền cứng ngắc.

"Tiểu Nặc..."_Tần Lục Nguyệt không nghĩ đến Nghiêm Nặc sẽ tới đây, bỗng cảm thấy có chút xấu hổ.

Nghiêm Nặc không trả lời, lạnh như băng nhìn Vương Lan: "Tôi không cần biết cô có phải phụ nữ có thai hay không, cô dám đánh cô ấy thử xem?"

Những đồng nghiệp phía sau thấy tình hình rất căng thẳng liền lên tiếng hòa giải: "Được rồi, được rồi, đây đều là hiểu lầm thôi mà!"


Vương Lan không dám đánh Nghiêm Nặc, chỉ dám chỉ vào Tần Lục Nguyệt, mắng: "Cô là đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ! Tôi và Trần Cao đã sắp kết hôn rồi, thế mà cô còn quyến rũ anh ấy?"

Tần Lục Nguyệt lắc đầu, khó khăn đứng dậy, Nghiêm Nặc đi qua giúp, ân cần hỏi: "Cậu không sao chứ?"

Tần Lục Nguyệt lắc đầu: "Chúng ta đi thôi, đừng nên nói chuyện với kẻ điên!"

Nghiêm Nặc liếc Vương Lan một cái, mới cùng Tần Lục Nguyệt rời đi.

Mọi người tự động tách ra nhường đường, không ai dám nói gì.

Vương Lan chờ Nghiêm Nặc và Tần Lục Nguyệt đi, rồi quay ra lườm Trần Cao, rất giống một người phụ nữ chanh chua, ghen tuông nói: "Anh có ý gì hả? Tình cũ khó quên à? Trần Cao tôi nói cho anh biết, bây giờ tôi đang mang thai con của anh, anh dám phản bội tôi thử xem, tôi cho Trần gia các người đoạn tử tuyệt tôn!"
Trần Cao bị bắt tại trận, không dám nói gì. Anh ta không ngừng cầu xin tha thứ, đồng thời đổ hết mọi việc lên đầu Tần Lục Nguyệt: "Vợ à, anh sai rồi! Là Tần Lục Nguyệt tới tìm anh trước, cô ta nói cô ta không yên tâm về anh, nói còn yêu anh! Nhưng mà vợ, làm sao anh có thể để ý đến cô ta cơ chứ? Người anh yêu từ trước đến giờ vẫn luôn là em mà! Nói sao thì bây giờ em cũng đang mang thai cốt nhục của Trần gia mà! Anh cam đoan, anh không bao giờ bị cô ta quyến rũ nữa! Vợ, em đừng giận, đừng làm kinh động đến thai nhi! Tháng sau kết hôn là chúng ta đã trở thành người một nhà rồi!"

Nghe Trần Cao nói vậy, Vương Lan xì một tiếng khinh mệt, căm hận nói: "Em biết ngay là do cô ta quyến rũ anh mà! Chẳng trách lại có cái gương mặt ấy, chỉ biết đi quyến rũ đàn ông!"

Đồng nghiệp xung quanh ai cũng cười cười.
Nhân phẩm của Tần Lục Nguyệt, ai ai cũng hiểu.

Còn về phần Vương Lan mọi người chỉ cười mà không nói gì.

Về lại văn phòng, Nghiêm Nặc thấy bộ dáng khập khiễng của Tần Lục Nguyệt, nhịn không được nhíu mày nói: "Cô ta bắt nạt cậu, cậu cứ nhịn vậy sao?"

Tần Lục Nguyệt thở dài nói: "Bỏ đi, loại tranh cãi cá nhân này, cảnh sát cũng không quản lí được! Huống chi, cô ta bây giờ còn là phụ nữ có thai, nếu cô ta xảy ra chuyện gì, mình lại phiền phức! Mình biết cậu muốn bảo vệ mình, mình rất cảm ơn! Nhưng thôi, chuyện này đến đây là kết thúc. Cùng lắm thì, về sau mình cách xa hai người bọn họ ra một chút là được."

Nghiêm Nặc vừa muốn phản bác.

Tần Lục Nguyệt đã nhẹ nhàng nói tiếp: "Vương Lan là họ hàng của Giám đốc, cho nên cô ta làm loạn ở công ty, không ai dám nói gì."
"Cắt! Một Giám đốc nho nhỏ!"_Nghiêm Nặc khinh thường nói: "Có là cái gì?"

"Một Giám đốc nho nho quả thật không là cái gì, nhưng cha của Giám đốc là cổ đông lớn của công ty, nếu không, sao Vương Lan lại thuận lợi tiến vao công ty như thế?"_Tần Lục Nguyệt liệt kê ra một đống mạng lưới quan hệ: "Huống chi, mình còn phải làm việc ở đây dài lâu, làm to chuyện quá cũng không tốt! Đây là cơ hội tốt để mình học tập, mình nhất định không thể bỏ qua! Tiểu Nặc, mình phải trở thành người quảng cáo tài giỏi nhất!"

"Được rồi!"_Nghiêm Nặc thở dài: "Nhưng mà lần sau tuyệt đối không được để cô ta đánh cậu nữa!"

"Tuân lệnh!"_Tần Lục Nguyệt đùa nghịch nói: "Tạ ơn công chúa điện hạ!"

Lúc này Nghiêm Nặc mới tươi cười: "Bỏ đi, hoàng đế chưa vội, thái dám đã gấp! Mình lo lắng suông có tác dụng gì chứ! Nhưng mà, chân cậu bị thương rồi, mấy ngày tới nghỉ ngơi ở nhà đi!"
Tần Lục Nguyệt lắc đầu: "Không cần, mình có thể đi làm được!"

"Nhưng mà, chân cậu bị thương, tối làm sao lái xe về được? Thôi, để mình đưa cậu về!"_Nghiêm Nặc tiếp tục nói: "Cậu đừng nói dối mình, chân đã sưng như thế rồi, mình xem cậu nhấn ga như thế nào?"

Vấn đề này rất nghiêm trọng!

Chân mình bị thương, không thể đi làm đươc!

Nhưng mà, mình mới đến bộ phận kế hoạch làm, nghỉ thì không hay lắm thì phải?

Đúng lúc Tần Lục Nguyệt đang rối rắm, điện thoại bỗng vang lên, nó rút ra nhìn, thấy người gọi đến là Tông Minh Hạo.

["Tông thiếu?"_Tần Lục Nguyệt không chút nghĩ ngời liền bắt điện thoại.

"Cô bị thương?"_Giọng Tông Minh Hạo có chút mất hứng.

Tần Lục Nguyệt ngạc nhiên, hỏi: "Làm sao anh biết?"
"Hừ!"_Một tiếng hừ lạnh từ điện thoi truyền qua, Tông Minh Hạo lại hỏi: "Mấy giờ tan làm?"

"5 rưỡi!"_Tần Lục Nguyệt theo bản năng trả lời.

"Biết rồi!"_Tông Minh Hạo nói xong câu đó liền cúp điện thoại.]

Tần Lục Nguyệt mù mịt không hiểu gì.

"Xem ra anh ta còn có chút lương tâm."_Nghiêm Nặc cười tủm tỉm, nói.

"Hả?"_Tần Lục Nguyệt không hiểu rốt cuộc hai người bọn họ đang làm cái gì.

Bên này Tần Lục Nguyệt không hiểu gì thì đằng kia Trần Cao đang ở bãi đỗ xe tức giận.

Anh ta vừa mời mua được xe mới, vậy mà bây giờ lại bị đập thành một đống sắt vụn!

Thật sự thành một đống sắt vụn đấy!

Ngay cả động cơ cũng nát bét hết!

"Ai làm?"_Trần Cao điên cuồng rít gào: "Ai đập xe của tao?!!!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.