Chương 141
Dương Tử Sâm nãy giờ vẫn luôn quan sát cô, lúc này trong lòng anh đang cuồn cuộn sóng trào, cô lại tiếp tục đứng ra đòi công đạo cho anh, được một người phụ nữ che chở bảo vệ mặc dù có chút mắt mặt nhưng không thể không nói trong lòng anh vô cùng thỏa mãn.
Thế nhưng hai người kia lại không được như anh bọn họ nhìn cô chỉ có phẫn nộ và hận ý.
“Cô nói cái gì, Bạch Ngọc Lan, đừng nghĩ tôi nhún nhường cô một bước là cô có thể làm tới.”
Bà Xuân xanh cả mặt nói.
“Con cũng không nói mẹ phải xin lỗi Tử Sâm mẹ cần gì phải tức giận như vậy, Cao Kỳ Anh đã nói những điều không nên nói thì phải chịu trách nhiệm cho cái miệng của mình, nếu không xin lỗi cũng được thôi thế nhưng chuyện này không đơn giản chỉ dừng ở đây.”
“Cô…
Được, cô được lắm, ngày hôm nay tôi sẽ nhớ kỹ.”
“Mẹ nên nhớ con còn đang nhìn biểu hiện của mẹ đấy, lẽ nào mẹ muốn đoạn ghi âm này rơi vào tay ông sao?”
Cô đã cho bọn họ cơ hội sửa sai nếu như bọn họ không biết tận dụng thì cũng đừng trách cô không tha.
Bà Xuân một lần nữa bị uy hiếp máu đã dồn lên đến cổ họng xém chút nữa phun ra một một ngụm máu tươi.
“Kỳ Anh, con xin lỗi Tử Sâm đi.”
“Mẹ, con…
Cao Kỳ Anh vạn phân không muốn, đặc biệt còn xin lỗi với một kẻ tàn tật cô ta càng không muốn.
Thế nhưng bà Xuân lại trừng cô ta một cái: “Thế nào, lời nói của mẹ con cũng không nghe sao, mẹ nói con xin lỗi thì mau xin lỗi đi.”
Nếu như không bị Bạch Ngọc Lan năm thóp bà ta làm sao có thể chịu nhục như vậy.
Cao Kỳ Anh bị bà Xuân thúc giục hai tay nắm chặt lại thân hình từ từ quỳ xuống trước mặt Dương Tử Sâm nhỏ giọng nói: “Xin, xin lỗi.”
Bạch Ngọc Lan không hài lòng lạnh giọng nói: “Quá nhỏ, không nghe thấy.”
Cao Kỳ Anh nghe vậy cắn chặt răng nói to thêm một chút: “Xin, tôi xin lỗi.”
Thời gian như lắng đọng lại Bạch Ngọc Lan không lên tiếng Dương Tử Sâm càng không nói gì anh chỉ lạnh lùng nhìn người phụ nữ quỳ trước mặt mình, khi trước nghe cô ta khinh nhục anh cảm thấy vô cùng tức giận cùng khuất nhục bây giờ nghe hai tiếng xin lỗi của cô ta anh lại chỉ cảm thấy trào phúng, nếu không phải bị ép buộc anh nghĩ cả đời này e là cũng không nghe được hai từ xin lỗi từ cô ta.
Khoảng mấy phút sau thấy đã đủ rồi Bạch Ngọc Lan mới mở miệng: “Được rồi, cô có thể đừng lên.”
Cao Kỳ Anh quỳ lâu chân có chút tê cứng lúc đứng lên xém chút loạng choạng muốn té, bà Xuân đứng bên cạnh bởi vì tức giận cũng không có ý định tiến lên giúp cô ta.
Mẹ chồng nàng dâu phải nói mang một bụng tức giận rời khỏi phòng của vợ chồng Bạch Ngọc Lan, trong phòng cuối cùng chỉ còn có hai người.
“Tử Sâm, anh đang suy nghĩ cái gì?”
Thấy người đàn ông chìm đắm trong suy tư chưa thoát ra được Bạch Ngọc Lan lên tiếng dò hỏi, nãy giờ xử lý hai người kia cô không phải không nhìn biểu hiện của anh, mặc dù anh không nói gì nhưng cô biết lòng anh cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Dương Tử Sâm nhìn vẻ mặt quan tâm của cô lòng anh lại mềm mại một chút: “Ngọc Lan, không cân làm nhiều vì tôi như vậy.”
“Tại sao chứ, em cứ thích làm nhiều vậy đây, sau này em sẽ làm nhiều hơn thế kìa, Tử Sâm, anh có thấy sảng khoái hay không?”
“Ừm.”
Dương Tử Sâm không phủ nhận, thời gian qua anh đã tránh né bà ta không thể đụng đến một sợi tóc của bà ta lúc nãy thấy bà ta khuy lụy như vậy anh sao không thấy sảng khoái.
Bạch Ngọc Lan lại bắt lấy tay anh nói: “Có biết vì sao em không đưa đoạn ghi âm này cho ông nội không?”
“Nếu tôi đoán không nhầm em muốn bà ta sống trong sợ hãi, lo lắng.”
Dương Tử Sâm không nghĩ cũng có thể đoán ý cô.
Bạch Ngọc Lan cười: “Không hổ danh là ông xã của em, anh quả thật là thông minh, đúng vậy, thời gian qua bà ta đắc ý quá nhiều rồi, đã đến lúc khiến bà ta phải thấp thỏm lo âu.”
“Cũng chỉ có em mới nghĩ ra như vậy, có điều em làm thế có chút mạo hiểm.”
Dương Tử Sâm có chút lo lắng, bởi vì ngoài bà ta ra còn có Dương Tử Hiên, còn người này mới thật sự nguy hiểm, bà Xuân cũng chỉ có mấy chiêu trò lặt vặt nhưng Dương Tử Hiên lại có thể nghĩ ra những kế thâm độc hơn.
“Em không sợ, binh đến tướng chặn hơn nữa còn có anh bên em mà, không phải sao?”
Bạch Ngọc Lan cô từ nhỏ đến lớn chuyện đen tối nào chưa từng thấy qua còn sợ một gia tộc quyền thế sao? “Tôi không chắc mình có thể bảo vệ em, Ngọc Lan, tôi…