Cô Vợ Gả Thay Của Tổng Tài Tàn Tật

Chương 155



Chương 155

Dưới ánh nến nụ cười của cô thêm lung linh ấm áp Dương Tử Sâm nhìn đến ngây ngẩn cả người, có một phút anh chợt nghĩ rằng, trên đời này không có người phụ nữ nào tốt đẹp hơn cô, cô cũng giống như những ánh nến này thiêu tỏa trái tim của anh từ lúc nào không hay biết.

“Được rồi, chúng ta cắt bánh kem nhé? Vừa nhìn đã thấy thèm rồi.”

Bạch Ngọc Lan cúi người xuống nhẹ nhàng thổi tắt mấy cây nến trên bánh kem sau đó lấy cái bánh trên tay anh đặt lên bàn.

Lúc này Dương Tử Sâm cũng bấm công tắc bật điện trong phòng lên để cô có ánh sáng, rất nhanh Bạch Ngọc Lan cắt một phân bánh ra đĩa, đến khi cắt phân thứ hai cô chợt dừng lại như suy nghĩ điều gì đó lại không cắt nữa lại cầm đĩa bánh đến trước mặt anh nói: “Anh không ngại ăn chung cùng em chứ?”

Bạch Ngọc Lan hỏi nhưng lại không cho anh trả lời liên xúc một miếng đưa đến bên miệng anh, Dương Tử Sâm nhìn miếng bánh bên miệng mình tiến thoái lưỡng nan một hồi cuối cùng cũng mở miệng ra.

Bạch Ngọc Lan vô cùng hài lòng bỏ cái thìa khỏi miệng anh lại xúc một miếng khác bỏ vào miệng mình, Dương Tử Sâm nhìn vậy có chút kinh ngạc sau đó hai má không tự giác ửng đỏ.

Anh cho rằng bọn họ ăn chung một miếng bánh nhưng mỗi người một cái thìa lại không ngờ cô và anh cùng ăn chung như vậy.

“Sao hả, ăn như vậy có phải ngon hơn không?”

Bạch Ngọc Lan biết anh xấu hổ nhưng cô lại cố tình trêu chọc anh, hiếm lắm mới có mấy dịp anh xấu hổ sao lại không nhân cơ hội trêu chọc anh một chút chứ.

Dương Tử Sâm ngoảnh mặt sang chỗ khác lảng tránh câu hỏi của cô, Bạch Ngọc Lan thấy vậy trong lòng có vài phần đắc ý không thôi, ai có thể nhìn thấy khuôn mặt xấu hổ của Dương tổng ngoài cô chứ, đây là độc quyên của cô, người đàn ông cũng chỉ có thể là của cô.

Nhìn anh một hồi cô cũng không làm khó anh nữa ăn thêm hai ba thìa bánh kém lại đặt xuống bàn nói: “Nếu có rượu thì tốt rồi.”

“Em muốn uống sao?”

Dương Tử Sâm quay sang nhìn cô hỏi.

“Ngày đặc biệt thế này phải uống một chút rượu chúc mừng chứ, để em xuống bếp xem có chai rượu nào không.”

Bạch Ngọc Lan nói xong muốn bước đi nhưng chưa được hai bước lại bị một cánh tay kéo lại, cô quay lại nghi hoặc nhìn anh.

Dương Tử Sâm lại khàn giọng nói: “Đừng đi, nếu em muốn uống tôi gọi Tiểu Khải mang đến.”

“Không cân phiền phức như vậy, Tiểu Khải đã chạy một buổi chiều rồi giờ này chắc cậu ta cũng đã đi ngủ.”

“Vậy cũng không cân tự mình đi, để anh.”

Dương Tử Sâm nói xong định lăn bánh xe rời đi lại bị cô cản lại.

“Anh thật lạ, Tử Sâm, sao anh lại không cho em đi?”

Bạch Ngọc Lan gặng hỏi, cô chỉ là muốn đi xuống bếp lấy chai rượu thôi nhưng phản ứng của anh lại có chút mãnh liệt.

Dương Tử Sâm bị cô hỏi tới anh có chút luống cuống khó trả lời hay nói đúng hơn là không thốt được lời ra khỏi miệng.

Bạch Ngọc Lan nhìn anh tìm tòi nghiên cứu một hồi lại không nhìn ra được điều gì cô lại cứng rắn nói: “Nếu anh không nói gì em sẽ đi lấy.”

Nhưng mà Dương Tử Sâm lại nắm chặt tay cô khiến cô căn bản không thoát khỏi bàn tay rắn chắc kia, phút chốc cả hai người đều đơ ra nhìn nhau, Bạch Ngọc Lan sâu thẳm nhìn vào con ngươi nâu đen của anh.

Cuối cùng dường như không chịu nổi ánh mắt của cô Dương Tử Sâm cũng mở miệng: “Anh không muốn ai nhìn bộ dạng này của em.”

Nghe vậy Bạch Ngọc Lan có chút bất ngờ sau đó lại cười nói: “Trông em rất đẹp sao?”

Lúc nãy cô nhìn bộ dạng này của mình cũng rất bình thường không có gì xinh đẹp hơn mọi khi, cùng lắm chỉ là khoác lên mình một chiếc váy lung linh cùng một cái kẹp thiết kế khá tinh xảo.

Thế mà Dương Tử Sâm lại nói: “Rất đẹp, bộ váy cùng chiếc kẹp này cũng rất hợp với em, lúc thiết kế tôi cũng không chắc có hợp với em hay không nhưng khi nhìn thấy em thì tôi khẳng định tôi thiết kế không sai.”

Bạch Ngọc Lan nghe vậy kinh ngạc lắp bắp: “Anh nói là bộ váy em đang mặc cùng chiếc kẹp đang cài trên đầu em là do chính tay anh thiết kế sao?”

Dương Tử Sâm gật đầu không hiểu cô kinh ngạc điều gì lại hỏi: “Làm sao vậy có chỗ nào không ổn sao?”

Bạch Ngọc Lan lắc đầu: “Không phải chỉ là em cảm thấy vô cùng sung sướng thôi em không nghĩ anh sẽ thiết kế cho em.”

Cô chỉ nghĩ anh kêu Tiểu Khải mua ở bên ngoài thôi không ngờ lại do anh đích thân thiết kế, điều này làm cô kích động không thôi, song lại hỏi: “Nhưng mà làm sao anh biết số đo của em?”

Anh không trả lời mà đột nhiên kéo cô lại để cô ngôi trên đùi mình bàn tay lại vòng qua eo cô thều thào: “Như này là biết rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.