Chương 160
Dương Tử Hiên lại chẳng để lời nói của cô trong lòng, ngược lại nhìn Dương Tử Sâm nói: “Anh trai, để một người phụ nữ thay mình xử tôi, có cảm giác thế nào hả?”
“Dương Tử Hiên, cậu im miệng, tôi và Tử Sâm là vợ chồng, vợ chồng nhất thể, tôi hay anh ấy ra tay có gì khác nhau, ngược lại là cậu đừng có thừa nước công kích anh ấy.”
Bạch Ngọc Lan tức giận không thôi, dạo gần đây đúng là đụng độ với Dương Tử Hiên không ít lần, mười phần là hắn cố ý xuất hiện trước mặt Tử Sâm, đã vậy còn buông lời công kích, đúng là tức chết cô.
“Ha, Dương Tử Sâm, anh đúng là một người đàn ông vô dụng còn để người phụ nữ của mình nói thay mình, anh còn có thể làm được gì, đi không được bây giờ mở miệng cũng không nói sao?”
Dương Tử Hiên hoàn toàn không để mấy lười nói của Bạch Ngọc Lan trong lòng, có cơ hội công kích hắn liên không bỏ qua một khe hở.
Bạch Ngọc Lan nộ khí xung thiên muốn đối chọi lại với Dương Tử Hiên thì bàn tay bị người kéo lại.
“Đừng kích động, anh không để ý lời của hắn, chúng ta vào phòng thôi.”
Dương Tử Sâm nhẹ nhàng nói khiến hai người đều sững sờ, mà người không thể ngờ nhất chính là Dương Tử Hiên.
Đáng lẽ ra anh ta phải tức giận nổi điên mới đúng tại sao lại có thế bình tĩnh như vậy, phút chốc trong mắt của Dương Tử Hiên là dáng vẻ hờ hững, thờ ơ của Dương Tử Sâm, dáng vẻ không để ai vào mắt này rất nhiều năm về trước hắn đã nhìn qua vô số lần rồi, lân nào cũng làm cho hắn cảm thấy mình không bằng Dương Tử Sâm.
Cho nên hắn mới không tiếc dùng thủ đoạn để hạ gục anh ta, cứ nghĩ rằng đời này Dương Tử Sâm sẽ không thể bày ra bộ mặt này nữa nhưng tại sao lúc này lại đập vào mắt hắn? Trong lúc Dương Tử Hiên còn ngỡ ngàng thì Bạch Ngọc Lan đã đẩy anh vào trong phòng, cô và anh đều lười nói chuyện với người này.
Dương Tử Hiên liên tục lẩm bẩm: “Không, không có chuyện đó xảy ra được, chắc chắn là ảo giác, anh ta làm sao có thể bình tĩnh như thế.”
Vừa hay lúc này điện thoại của hắn vang lên kéo hắn về hiện tại, Dương Tử Hiên khôi phục lại dáng vẻ của mình nhìn màn hình, hai chữ trợ lý đập thẳng vào mắt hắn, Dương Tử Hiên bấm nghe giọng nói có chút âm dương quái khí: “Chuyện gì?”
“Dương tổng đã lấy được bản hợp đồng rồi.”
Trợ lý bên kia vui vẻ nói.”
“Tốt lắm, gửi ngay qua đây cho tôi.”
Cuối cùng Dương Tử Hiên cũng đạt được như ý nguyện, hắn khẽ cười một tiếng, một nụ cười đắc thẳng.
Dương Tử Sâm chỉ có thể ra vẻ nhưng hắn lại có thế nắm bắt mọi thứ trong tay, tương lai ai nằm trong tay ai đã được định.
“Dương Tử Sâm, tôi chơi với anh thêm mấy ngày nữa.”
Bên trong phòng Bạch Ngọc Lan vội vàng quan sát khuôn mặt của Dương Tử Sâm, lại lo lắng hỏi: “Anh vẫn ổn chứ, Dương Tử Hiên hắn thật quá quắt rồi.”
“Đừng lo, tôi bảo không để ý sẽ không để ý.”
Dương Tử Sâm vỗ tay cô nói, giọng nói cũng không hê tỏ ra tức giận.
“Anh hôm nay thật lạ.”
Bạch Ngọc Lan nói ra nghi hoặc trong lòng.
“Có gì lạ, tôi vẫn là tôi thôi.”
Dương Tử Sâm ôn nhu nói lần đầu tiên Bạch Ngọc Lan nhìn thấy bộ dạng trâm ổn này của anh.
Hôm nay Bạch Ngọc Lan có việc đi ra ngoài, nhân lúc cô không có ở đây Dương Tử Sâm muốn đi tìm ông Dương nhưng Tiểu Khải lại bảo ông không có ở nhà, không có cách nào khác anh lại để Tiểu Khải đẩy mình đến căn nhà gõ.
Nhưng mà không ngờ đến đó lại có một người đứng sẵn ở đó chờ anh, Dương Tử Sâm nhìn thấy người này ánh mắt lạnh lùng khó tả.
“Nghe nói anh hai dạo gân đây rất thích đến chỗ này, hôm nay công ty có ông nội chủ trì rồi tôi lại có thời gian rảnh liên đến đây xem thử một chút nơi này có gì thú vị nhưng mà làm tôi khá thất vọng, chỉ là một căn nhà gỗ nát không có gì đáng xem.”
Dương Tử Hiên đứng dưới gốc cây ngọc lan vừa hút thuốc vừa nghêu ngao nói.
“Mau cút khỏi đây.”
Dương Tử Sâm lạnh nhạt nói, anh không thích người khác xâm phạm địa bàn của mình khi anh chưa cho phép.
“Thật nóng tính, đất này là của nhà họ Dương cũng không phải của mình anh, tôi thích đứng ở đây anh có thể quản tôi sao?”
Dương Tử Hiên nói xong liên ném điếu thuốc đã hút xong về phía anh, vừa hay rơi gân bánh xe.
“A, thật ngại quá, lại ném không chuẩn rồi.”