Cô Vợ Gả Thay Của Tổng Tài Tàn Tật

Chương 168



Chương 168

Bà Xuân tức đanh đách lại chẳng thể làm gì chỉ có thể cười hiền nói: “Hồng à, con cũng nghe ông nói rồi đó, lát nữa mẹ xe đặt khách sạn cho con.”

Lưu Hồng ấm ức không thôi định lên tiếng phản biện lại nhận lấy ánh mắt cảnh cáo của Dương Tử Hiên.

Thấy Cao Kỳ Anh còn chưa người xuống Bạch Ngọc Lan vốn dĩ không muốn góp vui nhưng nhìn vẻ mặt không cam tâm của người đối diện cô lại như có như không nói: “Ghế của thiếu phu nhân trong Dương gia không phải ai cũng ngôi được đâu, em gái này trước khi vào nhà người khác em cũng nên học phép lịch sự tối thiểu chứ.”

Lưu Hồng nghe vậy xanh mặt mà bà Xuân ở bên kia cũng không vui cũng lên tiếng gắt: “Lưu Hồng cũng không phải người ngoài, nó là em gái nuôi của Tử Hiên.”

“Vậy ý mẹ là em gái nuôi thì có thể ngồi ghế của chị dâu sao? Dương gia có quy củ của Dương gia, lẽ nào mẹ định phá hỏng quy củ sao?”

Bạch Ngọc Lan không nhanh không chậm nói.

Bà Xuân muốn nói lại thì một giọng nói thanh thúy vang lên: “Chị là ai mà có quyền nói mẹ tôi như vậy, tôi muốn ngồi chỗ nào thì ngôi chị quản được sao?”

Lưu Hồng vừa mở miệng nói chuyện liên nhận ngay một ánh mắt sắc bén từ người đối diện đồng thời một giọng nói lành lạnh vang lên: “Cút ra ngoài.”

Mọi người sửng sốt, Lưu Hồng kinh sợ rụt cổ lại sau đó theo bản năng nhìn sang người bên cạnh: “Anh, anh Hiên.”

“Anh trai cần gì phải chấp nhất với một cô bé, anh không cho Hồng ở lại em cũng có thể hiểu được nhưng lẽ nào ngay cả bữa cơm anh cũng không con bé ăn sao, nếu để người ngoài biết được đại thiếu gia nhà họ Dương không cho một đứa bé ăn cơm anh nói xem bọn họ sẽ nói về anh thế nào đây?”

Dương Tử Hiên mở miệng nhàn nhạt nói.

“Hừ, bọn họ muốn nói gì thì tủy nhưng cô ta phải cút.”

Dương Tử Sâm chẳng quan tâm đến ánh nhìn của người bên ngoài làm gì, anh tiếp tục lạnh giọng nói.

Dương Tử Hiên nghe vậy nhìn Dương Tử Sâm một chút ngay sau đó khẽ cười một tiếng: “Được, vậy em đưa Hồng đi trước.”

Dứt lời Dương Tử Hiên nắm tay Lưu Hồng đứng dậy, bà Xuân lại vội vàng hỏi: “Con muốn đưa con bé đi đâu?”

Dương Tử Hiên nhìn ông Dương nói: “Cháu xin phép ông, bữa cơm này cháu không thể ăn cùng mọi người rồi, anh hai đã không muốn khách ở lại cháu cũng không nên làm anh ấy tức giận, đến lúc đó sợ là bữa cơm này cũng không ăn được rồi.”

Lời nói của hắn đầy ẩn ý làm người ta nghe thật ngứa tai, ông Dương thâm trâm nói: “Đi đi.”

Lúc Dương Tử Hiên muốn dẫn người đi Bạch Ngọc Lan lại lên tiếng nói: “Khoan đã.”

“Chị dâu không biết còn có chuyện gì muốn nói?”

Dương Tử Hiên thâm sâu nhìn cô.

Bạch Ngọc Lan lại không nhanh không chậm nói: “Cũng không có gì to tát, tôi chỉ muốn nhắc nhở em gái này một chút thôi, làm khách thì cũng phải cho ra dáng một vị khách, phải biết thế nào là lịch sự lễ độ, làm khách mà cứ tự cho mình là chủ thì có ngày cũng bị người ta đuổi thẳng ra ngoài thôi.”

“Cô…”

Lưu Hồng siết chặt hai tay ánh mắt phẫn uất nhìn Bạch Ngọc Lan muốn phản bác lại nhưng bị Dương Tử Hiên nắm chặt tay ngăn cản.

“Lời chị dâu nói quả không sai.”

Hắn hơi giương khóe môi lại nhanh chóng kéo Lưu Hồng ra ngoài.

Cao Kỳ Anh nhìn theo bóng lưng hắn và Lưu Hồng rồi đi trong lòng uất ức lại chẳng thể nói một tiếng nào.

Sắc mặt của bà Xuân cũng không tốt nhưng ngại có ông Dương ở đây nên không lên tiếng nhưng ánh mắt lại căm tức nhìn về phía Bạch Ngọc Lan.

Ông Dương nhìn rõ cảnh tượng trước mặt lại trầm giọng nói: “Thức ăn cũng nguội hết rồi, mau ăn đi.”

“Ba, con không an tâm về Lưu Hồng, ba cho con đi nói với con bé vài câu.”

Bà Xuân đột nhiên đề nghị, bữa cơm này bà đã không còn muốn ăn nữa.

“Đi đi.”

Ông Dương cũng không cản.

Bàn cơm cuối cùng còn bốn người, Cao Kỳ Anh lại lên tiếng: “Ông nội, cháu cảm thấy trong người không khỏe, cháu muốn lên phòng nghỉ ngơi.”

“Được rồi, cháu cũng đi đi.”

Ông Dương thở dài một hơi, vẫn may còn có vợ chồng Dương Tử Sâm, bữa cơm này coi như cũng không lỡ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.