Cô Vợ Gả Thay Của Tổng Tài Tàn Tật

Chương 170



Chương 170

Đã bao lâu rồi ông không nói chuyện cùng với đứa cháu này, hôm nay vì một lời nói của đứa cháu này mà vui đến hỏng cả người.

Dương Tử Sâm cũng nể mặt ông nội mình cầm tách trà lên nhấp một ngụm, động tác thong thả, tao nhã.

Thấy anh uống tách trà khuôn mặt của ông Dương càng thêm thỏa mãn hơn, mấy ngày nay ông lo lắng chuyện của công ty đến nhăn cả mặt hôm nay mới có thể thoải mái một chút.

“Trà rất ngon, ông nội, có thể cho cháu một ít hay không?”

Dương Tử Sâm không những khen trà mà còn chủ động xin lá trà.

Ông Dương đương nhiên không từ chối ngược lại còn gật đầu rất nhiệt tình: “Được, được, lát nữa ta bảo người mang xuống cho cháu một cân.”

“Cháu cảm ơn.”

Dương Tử Sâm nói, mấy lần anh để ý Ngọc Lan hình như cũng thích uống trà, cảm trà này có chút ngọt ngọt thanh mát rất hợp với cô nên anh mới mở miệng xin.

“Khách sao cái gì, ông còn tiếc với cháu một cân trà sao.”

Ông Dương cả giận nói, trong lòng lại suy nghĩ thằng bé này bữa nay trầm ổn hơn rồi, nhìn bộ dạng hiện tại của Dương Tử Sâm ông cảm thấy đã mãn nguyện rồi, đây mới đúng là bộ dạng ông muốn thấy.

Dương Tử Sâm nghe vậy cũng không lên tiếng, những lời này tuy khách khí nhưng không thể không nói.

Đột nhiên ông Dương lại lên tiếng nói: “Nhìn cháu thế này ông rất vui, chắc hẳn Ngọc Lan cũng phải vất vả lắm.”

Lời nói của ông Dương đầy ý tứ, nhắc đến Bạch Ngọc Lan khuôn mặt của Dương Tử Sâm lại trở nên ôn hòa, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn.

“Vâng, cô ấy vì cháu thật sự rất vất vả, cháu cảm thấy vô cùng áy náy với cô ây.”

“Cháu áy náy là đúng rồi đấy, cháu biết không hôn lễ ngày đó con bé đã một thân một mình cáng đáng cả một buổi tiệc, có điều cũng may con bé mạnh mẽ, trước ánh mắt của nhiều người vẫn rất bình tĩnh, điêm nhiên, sau này cháu phải bù đắp cho con bé thật nhiều vào.”

Ông Dương liếc nhìn Dương Tử Sâm nói.

Nghe ông nói vậy Dương Tử Sâm càng thêm hổ thẹn, hôn lễ chỉ có một mình cô anh có thể nghĩ đến những gì cô đã gánh chịu, đêm đó anh nhìn ra cô dường như rất mệt mỏi vậy mà phải chịu thêm cơn giận của anh.

Thấy vẻ mặt áy náy hiếm có này của cháu trai ông Dương lại cảm thấy hứng thú lại nói: “Chắc bây giờ cháu đã chấp nhận con bé rồi phải không?”

“Vâng.”

Dương Tử Sâm nhỏ giọng nói, đâu phải chỉ chấp nhận anh đã yêu cô luôn rồi, lại nghĩ câu nói hồi trưa của cô lòng anh lại cảm thấy xốn xao.

“Con bé coi như cũng là khổ tận cam lai, ta có thể nhìn ra được nó thật lòng thật dạ với cháu, những gì con bé làm ta đều xem trong mắt.”

Ông Dương hình như rất hài lòng về Bạch Ngọc Lan.

“Cảm ơn ông vì đã mang cô ấy đến cho cháu.”

Dương Tử Sâm chân thành nói.

Tối nay Dương Tử Sâm đã cảm ơn ông Dương đến hai lần, ông Dương không những không vui mà cau mày nói: “Hừ, giờ mới biết cảm ơn ta sao, muôn cảm ơn thì cháu trở về trước đây cho ta, đừng có một bộ dạng tức giận đến hỏng người như vậy.”

“Cháu biết hôm nay cháu đến gặp ông cũng muốn nói với ông một chuyện.”

Dương Tử Sâm uống hết tách trà cuối cùng đi vào chủ đề chính.

Ông Dương thản nhiên nói: “Được, cháu nói đi.”

“Cháu muốn quay lại công ty.”

Dương Tử Sâm thẳng thắn nói, không quanh co vòng vo.

Bàn tay đang nâng ly trà của ông Dương hơi khựng lại, biểu cảm khuôn mặt cũng cứng lại, lắp bắp nói: “Cháu, cháu nói thật sao?”

“Vâng.”

Dương Tử Sâm kiên định nói.

Ông Dương lập tức bỏ chén trà xuống có hơi kích động sau đó nghĩ đến tình hình của công ty hiện tại lại nghiêm trọng nói: “Tử Sâm, cháu không biết, hiện tại công ty…

“Cháu biết cả rồi.”

Dương Tử Sâm đột nhiên lên tiếng ngắt lời ông Dương.

“Cháu, cháu biết rồi?”

Ông Dương kinh ngạc hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.