Cô Vợ Gả Thay Của Tổng Tài Tàn Tật

Chương 197



Chương 197

Điều này khiến Dương Tử Hiên đang ngồi ở vị trí tổng tài không khỏi thay đổi sắc mặt từ trắng sang xanh, thứ nhất hắn không nghĩ Dương Tử Sâm lại tới đây, thứ hai rõ ràng hắn mới là tổng tài vậy mà đám người này dường như không nhìn thấy đi gọi Dương Tử Sâm là Dương tổng, anh ta có tư cách gì? Không chỉ có Dương Tử Hiên mà tất cả mọi người có mặt ở đây trừ ông Dương đều kinh ngạc với sự xuất hiện của Dương Tử Sâm.

Đã bao lâu rồi mọi người không nhìn thấy vị này, trong khi ai nấy đều cho rằng vị này sẽ không bao giờ xuất hiện ở đây nữa thì hôm nay lại bất thình lình xuất hiện.

Ban cổ đông nhìn nhau, người trầm mặc, người kinh hỷ thậm chí có người còn mong chờ, các ban ngành còn lại không ai nói nên lời.

Dương Tử Sâm bỏ qua ánh nhìn ngờ vực của những người này bảo Tiểu Khải đẩy mình đến chỗ ông Dương, ngôi đối diện với Dương Tử Hiên, ánh mắt của hai người phút chốc giao nhau, không có tình cảm trong ánh mắt chỉ có lạnh nhạt cùng khiêu khích.

“Ông nội, cháu đã đến.”

Dương Tử Sâm thu hồi ánh mắt nhàn nhạt nói.

“Đến thì tốt rồi, đến thì tốt rồi.”

Ông Dương vỗ vai anh mấy cái, giọng nói có chút xúc động, sau đó lại đứng lên nhìn toàn bộ mọi người.

Từ ban giám đốc đến ban quản lý đều ngưng thân nhìn ông, rốt cuộc là có chuyện gì đây, ai cũng hồi hộp chờ đợi, hy vọng ông Dương mau chóng nói, trái tim của bọn họ đập muốn vang dội căn phòng luôn rồi.

Không để mọi người chờ lâu cuối cùng ông Dương cũng dõng dạc nói: “Hôm nay tôi xin tuyên bố một chuyện quan trọng, tôi Dương Hiên sẽ từ chức chủ tịch để cháu trai tôi là Dương Tử Sâm thay thế vị trí này.”

Một lời vừa rơi xuống bao nhiêu con người có mặt ở đây đều biến sắc, người kinh ngạc, người sửng sốt, người sợ hãi, vô vàn biểu cảm được thể hiện trên khuôn mặt của bọn họ.

Dương Tử Hiên siết chặt nắm đấm, hắn không ngờ ông già này lại cứ thế đẩy Dương Tử Sâm lên chức chủ tịch, thế khác nào ông ta trao Dương thị cho anh ta, vậy hắn là cái gì? Mẹ nó chứ, ông già này đúng là đã cho hắn một cú đấm vào mặt, cáo già, hắn còn chưa kịp thâu tóm Dương thị ông ta đã xuất chiêu rồi sao? Khốn thật.

Hắn lại đưa mắt nhìn một người đàn ông trong ban giám đốc, người kia nhận được ánh mắt của hắn liên đứng dậy nói: “Chủ tịch, để Dương Tử Sâm làm chủ tịch dường như không thích hợp lắm.”

“Hửm, có cái gì không thích hợp.”

Ông Dương mắt lạnh nhìn người này, ông không cho phép ai phản đối cháu trai ông ngôi vị trí này.

Người đàn ông nuốt nước miếng một cái mới nói: “Thứ nhất anh ta đã rời công ty một năm tình hình của công ty thế nào anh ta còn không biết làm sao tiếp quản được một tập đoàn lớn như Dương thị, thứ hai cổ phân trong tay anh ta cũng chỉ có ba mươi phần trăm ngang bằng với Dương tổng hiện tại của chúng ta không thể vượt quyên làm chủ tịch, thứ ba tôi nghe nói anh ta bị bệnh về thần kinh, đối lúc hay kích động để một người như thế làm chủ tịch tôi e sẽ làm khách hàng và đối tác sợ hãi.”

Giọng điệu của người này vô cùng sắc bén lại có chút châm chọc, ánh mắt khinh khinh nhìn về phía người ngồi xe lăn.

Chỉ là một phế nhân mà cũng đòi làm chủ tịch lý nào như vậy, đây là chuyện nực cười cỡ nào.

Dương Tử Hiên rất hài lòng với cách nói của Ngô Sơn, lại cho anh ta một ánh mắt tán dương.

Lời nói của hắn đã khiến không khí ở đây trở nên thinh lặng, không ai có lời nào phản bác lời của hắn, có người can đảm nhìn về phía ông Dương nhưng vừa nhìn lại lập tức cúi đầu xuống.

Dương Tử Sâm không tỏ vẻ gì, anh đã lường trước sẽ có người nói những lời này rồi, dĩ nhiên việc anh ngồi lên cái ghế chủ tịch này sẽ có người phản đối thậm chí là sợ hãi, đối với anh mà nói tình huống này chẳng có gì xa lạ, anh ở thương trường bao nhiêu năm còn hiếm lạ à.

Ông Dương hít một hơi lạnh, sau đó trâm giọng nói: “Điều thứ nhất cậu nói, tình hình của công ty tôi đã nói qua cho Tử Sâm rồi, mỗi một chuyện của công ty thăng bé đã nắm rõ mồn một, điều thứ hai, tôi đã chuyển nhượng cho Tử Sâm mười phần trăm cổ phần, hiện tại thằng bé là cổ đông lớn nhất trong đây, đủ tư cách ngồi lên chiếc ghế này, điều cuối cùng, giám đốc Ngô cậu nghe ai nói cháu trai tôi bị thần kinh?”

Câu cuối cùng ông Dương rít lạnh hỏi.

“Cái này, cái này…”

Ngô Sơn nhất thời cứng họng không biết phải trả lời làm sao, đưa ánh mắt về phía Dương Tử Hiên.

Mà lúc này Dương Tử Hiên đã rét lạnh cả người, hắn bị mười phần trăm cổ phần kia của ông Dương làm cho lạnh lẽo, hóa ra là như vậy, mấy ngày này hắn luôn thấy Dương Tử Sâm ra vào thư phòng của ông già này, hóa ra hai người này đã có chủ mưu từ trước.

Dương Tử Sâm đến công ty lại không đi vào bằng cổng chính mà đi vào bằng một cổng bí mật chỉ dành cho chủ tịch, trước khi vào anh lại ngẩng đầu lên nhìn tòa cao ốc gần chín mươi tầng trước mặt, đã một năm rồi, anh cuối cùng đã trở lại.

Trân Vĩnh nhìn ra tâm tình có chút kích động của anh lại cười nói: “Quay về rồi cậu cảm thấy thế nào?”

“Chẳng thế nào, vào thôi.”

Dương Tử Sâm lạnh nhạt nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.