Cô Vợ Gả Thay Của Tổng Tài Tàn Tật

Chương 224



Chương 224

Mà lúc này ở nhà hàng trung hoa Dương Tử Sâm lại đang ăn cơm với một người đàn ông trung niên vẻ ngoài tâm bốn mươi năm mươi đầu để trọc nhưng khuôn mặt lại có chút phúc hậu.

Hai người chưa ai nói gì chỉ lặng lặng ăn xong bữa cơm, nửa tiếng sau cả hai người cùng buông đũa xuống, người đàn ông trung niên lấy cái khăn lụa trong túi ra lau vài ba cái ở khóe miệng sau đó mới nói: “Ẩn mình cả năm không ngờ khi quay lại cậu lại nổi tiếng khắp mặt báo, lại còn lên chức chủ tịch thật khiến người ta xem trọng.”

“Kha lão đại quá lời rôi.”

Dương Tử Sâm điềm nhiên nói, không kiêu ngạo không siểm nịnh.

“Nói đi, cậu hẹn tôi là có chuyện gì, trước nay bạch đạo với hắc đạo không qua lại tôi đồng ý gặp cậu là nể mặt anh bạn nhỏ kia, tôi không có nhiều thời gian.”

Kha lão đại vô cùng trực tiếp.

“Tôi hẹn ông không gì khác ngoài chuyện giao dịch của ông với Dương Tử Hiên.”

Dương Tử Sâm cũng vô cùng thẳng thắn.

Kha lão đại nghe vậy hơi nheo mắt: “Giao dịch giữa tôi và người khác không phải ai cũng có thể xen vào đâu.”

“Tôi không tính xen vào tôi chỉ muốn làm một giao dịch khác với ngài.”

Dương Tử Sâm không nhanh không chậm nói, dĩ nhiên anh biết nguyên tắc của hắc đạo cũng như Kha lão đại.

“Ô, nói nghe xem.”

Kha lão đại dường như có chút hứng thú.

“Tôi biết ông rất để ý mảnh đất của nhà họ Dương nhưng mảnh đất này chỉ thuộc về nhà họ Dương không thể rơi vào tay bất kỳ ai, tôi không biết giữa ông và Dương Tử Hiên có giao dịch gì nhưng tôi cũng có một thứ tin tưởng ông cũng sẽ để ý.”

Dứt lời Dương Tử Sâm ra hiệu cho Trần Vĩnh bên cạnh.

Trần Vĩnh không nhanh không chậm lấy ra một quyển sổ đưa đến trước mặt Kha lão đại, ông ta chưa cầm nhưng nhìn ba chữ Đảo Tam Giang đôi mắt lóe lên một cái lúc này mới cầm lên.

Vừa mở trang đầu ra ông ta đã vô cùng kinh ngạc lại thêm kích động nói: “Hóa ra căn biệt thự cổ trên đảo Tam Giang là của cậu, chả trách, chả trách tôi có tìm thế nào cũng không ra chủ nhân của nó, cậu giấu cũng thật kín.”

Nhìn vẻ mặt hưng phấn của Kha lão đại Dương Tử Sâm biết kế hoạch của mình mình đã thành công một nửa, còn phải xem quyết định của ông ta thế nào.

“Nếu ông thích căn biệt thự này sẽ là của ông nhưng tôi muốn làm một giao dịch.”

Dương Tử Sâm từ tốn nói.

Kha lão đại nghe vậy gấp quyển sổ lại, đây nói đúng hơn là bản sao của sổ đỏ, ông ta nhìn hai người đối diện mình nói: “Mặc dù tôi thích nhưng không có nghĩa tôi sẽ phá nguyên tắc của mình, tôi biết cậu muốn gì nhưng tôi e không làm được.”

“Trên đời này còn có chuyện Kha lão đại không làm được sao, ngài biết đấy căn biệt thự này ngài không làm gì cũng đến tay nhưng căn biệt thự nhà họ Dương chưa chắc gì Dương Tử Hiên sẽ đưa đến tay cho ngài, bởi vì chủ tịch Dương của chúng tôi sẽ không để điều đó xảy ra.”

Trần Vĩnh nãy giờ chưa nói gì lại đột nhiên lên tiếng.

Nhưng mà những lời nói của hắn lại khiến ông ta phải đăm chiêu suy nghĩ, Trần Vĩnh thấy vậy nhìn qua bên Dương Tử Sâm một cái, sắc mặt của anh không đổi chỉ nói: “Tôi có thể cho ông thời gian suy nghĩ, nếu ông không muốn giao dịch với tôi vậy coi như buổi tối hôm nay chúng ta chưa từng gặp mặt.”

Kha lão đại hơi híp mắt nhìn anh, lại cười nói: “Chủ tịch Dương quả nhiên quyết đoán, được thôi, hai ngày sau tôi sẽ trả lời cậu, nói thật so với căn biệt thự ở đảo Tam Giang tôi vẫn ưng ý căn biệt thự nhà cậu hơn.”

Dương Tử Sâm không nói gì, cuộc trò chuyện coi như kết thúc, đợi Kha lão đại rời đi trước anh mới cùng Trần Vĩnh rời đi, lúc vào trong thang máy hắn lại có một thắc mắc nên hỏi: “Vì sao cậu biết Kha lão đại kia yêu thích biệt thự?”

“Ông ta không phải yêu thích biệt thự, mà là mảnh đất phía dưới.”

Dương Tử Sâm nhàn nhạt nói, nếu chỉ đơn thuần là thích biệt thự ông ta cũng không tốn công sức như vậy.

“A, thì ra là vậy, mảnh đất nhà cậu có gì đặc biệt sao?”

Trần Vĩnh bất chợt hứng thú hỏi.

“Tôi không biết.”

Dương Tử Sâm hờ hững nói ra ba chữ, anh cũng không phải nói lấy lệ anh thật sự không biết mảnh đất của mình có gì đặc biệt chỉ là suy đoán mà thôi.

“Cậu lại giấu tôi rồi, có điêu không có chuyện gì tôi không điều tra ra, chờ đi, tôi sẽ cho cậu biết sự lợi hại của tôi.”

Trần Vĩnh đắc ý nói, lại nhận phải ánh mắt khinh bỉ ra mặt của Tiểu Khải.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.