Cô Vợ Gả Thay Của Tổng Tài Tàn Tật

Chương 233



Chương 233

Chuyện sẽ không đi xa như vậy.

Mà Dương Tử Hiên nghe Lưu Hồng có thai cũng giật mình hoảng sợ nhưng rất nhanh hắn bình tĩnh nói: “Mẹ à, cái thai của con bé cũng chưa chắc là của con.”

“Con nói vậy là sao, không phải con và con bé đã…”

Bà Xuân nín khóc hỏi.

“Đúng là chúng con đã vượt qua giới hạn nhưng ngoài con ra con bé còn quan hệ với một người khác nữa, có thể cái thai là của người đó.”

Dương Tử Hiên có chút tự tin nói.

Thế nhưng một giọng nói khác lại vang lên khiến hai người trong phòng đứng hình: “Không phải của người khác, cái thai này chính là của anh.”

Cả hai người đều nhìn cô gái vừa đến, người này không phải ai khác chính là Lưu Hồng, Dương Tử Hiên là người phản ứng đầu tiên hắn nghi hoặc hỏi: “Em đã nghe hết rồi sao?”

Lưu Hồng gật đầu, hai tay lại nắm chặt gấu áo.

“Sao em có thể khẳng định cái thai là của anh?”

Dương Tử Hiên cau mày nói, trong lòng có chút căng thẳng.

Lưu Hồng cắn cắn môi chần chừ một chút mới nói: “Bởi vì người kia mỗi lần làm cùng em đều mang bảo hộ nên không có chuyện em mang thai với ông ta, cho nên chỉ có thể là của anh thôi.”

“Cái gì.”

Bà Xuân chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng sau đó ngất xỉu cạnh giường.

Dương Tử Hiên không để ý đến mẹ mình nhìn Lưu Hồng nói: “Phá đi”

“Anh Hiên, em muốn sinh nó.”

Lưu Hồng có chút kiên định nói.

“Em không nghe mẹ nói sao, chúng ta là anh em ruột không thế sinh nó, nếu em kiên quyết muốn sinh, một khi sinh ra quái vật em tự nuôi lấy, anh không chịu trách nhiệm.”

Dương Tử Hiên lạnh lùng nói.

“Anh…”

Lưu Hông đỏ mắt nhìn hắn sau đó quay người bỏ chạy.

Dương Tử Hiên càng thêm u ám, không ngờ chỉ trong một ngày hắn lại liên tiếp gặp những chuyện xui xẻo như vậy.

Bảy giờ tối, tại tầng ba của một nhà hàng đắt đỏ trong trung tâm thành phố, có một cô gái mặc chiếc váy màu xanh biếc ngồi trước một cái bàn có bình hoa hồng vô cùng đẹp, bên cạnh cô lại là một người phụ nữ trung niên mặc chiếc váy đen có chút sang trọng.

Bà ấy trông có vẻ hơi hôi hộp thỉnh thoảng lại hỏi: “Ngọc Lan, lát nữa mẹ phải nói gì với con rể?”

Bạch Ngọc Lan thấy mẹ mình căng thẳng như vậy lại nói: “Mẹ là mẹ vợ của anh ấy, mẹ muốn nói gì thì nói, không cần phải cẩn trọng như vậy, có hỏi đến tám đời tổ tiên nhà anh ấy anh ấy cũng không dám làm gì mẹ đâu, lại nói mẹ cũng phải có phong phạm của mẹ vợ chứ.”

“Con đấy, không phải con nói cậu ấy rất nhạy cảm sao, mẹ cũng phải cân nhắc một chút chứ, lỡ may nói những điều không nên nói thì làm sao?”

Bà Lệ thở dài một hơi.

Bạch Ngọc Lan cảm thấy thân phận mẹ vợ con rể này có chút bị đảo lộn, con rể còn chưa lo lắng thì thôi mẹ vợ đã thấp thỏm rồi.

Cô biết mẹ đang lo nghĩ cho mình nên nói: “Mẹ yên tâm đi, bây giờ anh ấy tốt hơn lúc trước rồi, cho nên mẹ cử thoải mái nói chuyện với anh ấy, tốt hơn hết là hỏi nhiều một chút thêm dăm ba câu đe dọa như các bà mẹ trong phim cũng không vấn đề gì.”

“Khu khụ khụ.”

Bạch Ngọc Lan vừa nói xong sau lưng lại nghe thấy tiếng ho khan, cô quay đầu lại nhìn, Dương Tử Sâm đã tới.

“Hì hì, ông xã, anh đến rồi sao?”

Bạch Ngọc Lan đứng dậy đi tới đón anh.

Bà Lệ ngồi yên một chỗ nhưng có chút không yên, đợi đến khi Bạch Ngọc Lan đẩy anh ngồi đối diện với bà, bà mới gượng nói được một câu: “Chào, chào cậu, tôi là mẹ của Ngọc Lan.”

Dương Tử Sâm có hơi cứng đờ, Bạch Ngọc Lan lại có chút thở dài, mẹ cô thật sự là…

Dù gì thì cô và Tử Sâm cũng đã là vợ chồng bà ấy không cần nhất thiết phải khách sáo như vậy chứ, nhưng mà đây coi như lần đầu tiên hai người gặp mặt, mẹ cô căng thẳng cũng là chuyện bình thường.

Lại nói trưa nay lúc ăn cơm xong cô nhận được điện thoại của anh nói muốn gặp mẹ cô nói chuyện, ban đầu cô cũng bất ngờ nhưng suy nghĩ lại cảm thấy là điều nên làm, hai người cũng kết hôn lâu như vậy rôi vậy anh còn chưa gặp mẹ vợ còn mẹ cô thì không biết mặt con rể, cho nên cô đã đồng ý với anh, sau đó hơn bốn giờ đã chạy đến chỗ mẹ đưa bà đến đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.