Chương 247
“Ai?”
Giọng nói của Lương Thần không nghe ra cảm xúc gì khuôn mặt lại lạnh như băng.
Đấy, đấy, anh ta lại bày ra khuôn mặt này rồi, làm như cô có thù oán với anh ta không bằng, Lê Phương khạc cổ họng một tiếng nói: “Tài xế riêng của tôi, a, đến rồi kìa”
Lê Phương đã nhìn thấy chiếc taxi mình gọi cô cũng không nói lời tạm biệt mà đi thẳng ra chiếc xe, kéo cửa ngồi vào.
Thông qua kính chiếu hậu Lương Thần nhìn thấy phía sau chỉ là một chiếc taxi thì thở phào nhẹ nhõm thế nhưng anh không an tâm đi theo sau chiếc xe.
Bên ngoài trời đang mưa, từng hạt mưa tạt vào ô cửa kính làm mờ không gian bên ngoài, Bạch Ngọc Lan ngôi tựa trên giường ngẩn người nhìn ra cửa sổ, cô nhớ, rất nhớ anh, nhất là khi trời mưa thế này cô lại càng nhớ anh hơn.
Nhớ lúc trước mỗi lần trời mưa cô thường hay lôi kéo anh ngồi trước bàn tròn gần cửa sổ ngắm mưa, có khi nổi hứng thì vẽ mưa, những lúc như thế không khí giữa hai người rất hài hòa, ấm áp, bên ngoài trời mưa bên trong hai người ôm nhau nghe nhạc hoặc kể chuyện xưa, mặc dù đa phần là cô kể nhưng ở chung với anh như vậy cô mới cảm thấy hạnh phúc.
Bây giờ hạnh phúc đó đã không còn nữa rồi, chỉ còn lại mình cô ôm cô đơn, giá lạnh nhìn cửa sổ, lại chẳng biết mình đang nhìn thấy gì, trước mắt cô chỉ ẩn ẩn hiện hiện hình bóng mơ hồ của anh.
Sự việc đã trôi qua nửa tháng mà cô cứ nghĩ như mới vừa xảy ra hôm qua, ngày hạnh phúc nhất lại biến thành ngày đau thương nhất, trái tim cô quặn thắt từng cơn, nếu không có đứa nhỏ trong bụng cô sợ ngày đó mình cũng theo anh rồi.
Bạch Ngọc Lan có mạnh mẽ thế nào thì trước cái chết của Dương Tử Sâm cũng không bình tĩnh nổi.
“Tử Sâm, anh nói mẹ con em sau này không có anh phải làm sao đây, anh nói cho em biết đi, tại sao ngay cả trong mơ em cũng không thể gặp anh, tại sao?”
Bạch Ngọc Lan độc thoại một mình, ngày nào cũng vậy thế nhưng lại không ai đáp trả cô.
Căn phòng yên ắng không một tiếng động, thật sự cô không biết mình phải làm gì tiếp theo, ngoài ngồi thất thân ở đây từ ngày này qua ngày khác, cô không thể làm gì khác.
Lúc này cửa phòng được mở ra nhưng Bạch Ngọc Lan không màng tới, mọi thứ xung quanh cô lúc này chỉ như không khí mà thôi.
Người đến là Cao Kỳ Anh và Lê Phương, hôm nay cả ha cùng rảnh nên không hẹn cùng đến thăm cô.
Cao Kỳ Anh bình thường sẽ chạy hai chỗ lúc vào bệnh viện chăm ông Dương lúc đến chỗ Bạch Ngọc Lan xem tình hình của cô, có thể nói hai người bây giờ được xem là bạn.
Lúc trước Cao Kỳ Anh gặp khó khăn, chìm đến trong đau buồn Bạch Ngọc Lan đã không ít lần an ủi cô thì lúc này Bạch Ngọc Lan đau khổ cô cũng đến bên cạnh, mặc dù khả năng an ủi người của Cao Kỳ Anh có chút kém nhưng coi như cũng có lòng.
Còn về ông Dương, vì chuyện của Dương Tử Sâm nên cô và Dương Tử Hiên chưa thể hoàn thành thủ tục ly hôn nên ông ấy vẫn là ông nội chồng của cô, cô vẫn phải có trách nhiệm thăm nom ông ấy.
Lại nói người nhà họ Dương ngoài cô ra cũng đâu có ai đến thăm ông Dương.
“Haix, Ngọc Lan, cậu tính thế này đến bao giờ? Bạch Ngọc Lan tớ biết đâu rồi, cậu mau vực lại cho tớ, người mất cũng mất rồi người sống phải sống tốt lên chứ, cậu xem tinh thần cậu như vậy đứa bé cũng ảnh hưởng không nhỏ đâu, cậu muốn bé con nhà cậu sinh ra cũng u buồn như cậu đúng không?”
Lê Phương đúng là không thể nhìn nổi một Bạch Ngọc Lan u sầu.
Nhắc đến đứa bé Bạch Ngọc Lan liền có phản ứng nhưng cũng chỉ là một chút phản ứng nhỏ nhoi, cô vẫn cứ bày ra khuôn mặt thân thờ như vậy.
Lê Phương thật là không còn cách mà, nửa tháng nay cô có khuyên bao nhiêu lần cũng vô ích, Bạch Ngọc Lan cũng chỉ có một biểu cảm.
Cao Kỳ Anh cũng không nhịn được nói: “Ngọc Lan, tôi biết khoảng thời gian này đối với cô vô cùng khó khăn nhưng cô biết không, nhà họ Dương không có ông nội làm chủ lại vắng mặt cô mọi chuyện đều bị mẹ chồng tôi làm rối tung lên rồi, người làm ai nấy cũng sợ bà ấy, không ít người cô tuyển vào lúc trước đều bị bà ấy tìm cớ đuổi đi hết, bọn họ cầu xin tôi tôi thay họ nói cũng bị mẹ chồng tát mấy cái, cô cứ thế trơ mắt nhìn bà ta phá nát Dương gia sao?” Nói phá nát cũng không sai, mấy ngày nay không biết bà Xuân tìm cái gì mà căn biệt thự từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài đều bị bà ấy lục lọi khắp nơi, mọi thứ đều rối tung cả lên.
Mặc dù vậy Bạch Ngọc Lan vẫn không có phản ứng gì, hai người kết hợp đều không thể lay chuyển một người, Lê Phương là bác sĩ tư vấn tâm lý nên cô biết muốn kéo Bạch Ngọc Lan vực dậy cũng không thể gấp gáp.
Thôi vậy, các cô đã làm hết sức rồi, một người đang chìm đắm trong vực sâu của đau khổ thất vọng muốn kéo họ lên cũng phải có một sợi dây mà có dây rồi cũng phải xem họ có muốn cầm lấy không. Bạch Ngọc Lan đang đứng dưới vực sâu và cô ấy chưa muốn bước lên thì người xung quanh có làm gì cũng vô ích. Bà Lệ bế tháo đĩa táo đứng trước cửa nhìn con gái một hồi lại không bước vào, khoảng thời gian này quả thật khó khăn với con bé, bà là mẹ chỉ biết ở bên cổ động con mình còn lại còn phải xem vào Ngọc Lan.