Cô Vợ Gả Thay Của Tổng Tài Tàn Tật

Chương 29



Chương 29

Bà Lệ nhìn con gái lên chiếc xe sang trọng bà không biết là xe gì trong lòng không có chút vui mừng ngược lại lo lắng nhiều hơn.

Bạch Chấn Hưng, cả đời này bà cũng không thể tha thứ cho ông ta.

Về đến nhà họ Dương, Bạch Ngọc Lan xách một đống đồ vào trong phòng, đến trước cửa lại đặt đống đồ xuống đang muốn mở cửa thì bên trong cánh cửa lại tự mở ra.

Bạch Ngọc Lan có chút sửng sốt nhìn cậu thiếu niên tâm mười lăm, mười sáu tuổi bước ra.

“Gô là ai lại đứng trước cửa phòng đại thiếu gia, người làm mới sao?”

Chưa để cô lên tiếng hỏi cậu thiếu niên kia đã lên tiếng, ánh mắt sắc bén giọng nói lạnh lùng không khác Dương Tử Sâm bao nhiêu.

Bạch Ngọc Lan đánh giá cậu nhóc một chút, tóc để hai mái, khuôn mặt baby trắng trẻo, dáng người cao ráo, hơn cô một cái đầu, quần áo lại mặc áo thun quần kaki trắng, có chút phá cách, có điều không hợp với điệu bộ lúc này của cậu ta lắm.

Trong lúc cô quan sát cậu ta thì đối phương không khỏi cũng nhìn đánh giá cô, đôi mắt của cậu ta giống như chim ưng quan sát gà con làm cô chút buồn cười sau đó mới lên tiếng: “Tôi là vợ của đại thiếu gia nhà cậu”

“Cái gì?”

Không thể không nói cậu thiếu niên có chút kinh ngạc, đại thiếu gia có vợ lúc nào tại sao cậu không biết? Cậu vừa mới nghỉ có ba ngày mà thôi sao đại thiếu gia lại có thêm một người vợ rồi.

“Cô nói thật sao?”

Ánh mắt của cậu ta không rời khỏi cô dù một giây đường như không tin điều này, cậu đâu có nghe đại thiếu gia nói cái gì? “Không tin cậu hỏi ông Dương liền biết”

Bạch Ngọc Lan nhún vai nói, cô đã giới thiệu rồi cậu ta không tin có thể tự tìm hiểu cô không giải thích thêm.

Không ngờ cậu nhóc nghe vậy lại nói: “Được, tôi sẽ đi hỏi ông, cô chờ ở đây không được phép bước vào phòng của đại thiếu gia”

Lỡ thiếu gia tức giận cậu chết chắc, trước khi đi cậu ta còn nhìn cô bằng ánh mắt cảnh giác.

Bạch Ngọc Lan nhìn bóng dáng cậu nhóc khuất sau cầu thang phì cười, đĩ nhiên cô không nghe theo lời cậu ta rồi, căn phòng này cũng đâu phải lần đầu tiên cô vào.

Bạch Ngọc Lan khẽ mở cửa ra, trong dự đoán căn phòng vẫn tối om như vậy, ở chung với người đàn ông này ba ngày cô cũng quen với điều này rồi, lại tùy ý kéo đồ đi vào.

Trong phòng Dương Tử Sâm nghe thấy tiếng động không để anh có phản ứng gì thì một giọng nói vang lên: “Đại thiếu gia tôi đã về rồi”

Dương Tử Sâm hơi khựng người cũng không đáp lại, cô ta đi hay về có liên quan đến anh chứ, người phụ nữ này dù đuổi thế nào cô ta cũng gan lì không đi, hai ngày nay vì cô ta anh đã ném không ít đồ rồi, trong phòng bây giờ hầu như không còn gì để anh có thể ném.

Cho nên Dương Tử Sâm thay vì tức giận nổi xung như mọi khi lại trở nên im lặng.

Lại nghe cô hỏi: “Anh đã ăn gì chưa, tôi có mua một cái bánh kem nhỏ chúng ta ăn chung nhé.”

Đây là một trong những thói quen của cô mỗi lân có chuyện buồn cô sẽ mua bánh kem để ăn, đây cũng là món bánh hồi ức của cô.

Người đàn ông vẫn không lên tiếng, giống như không nghe cô nói gì.

Bạch Ngọc Lan cũng không quan tâm nhiều lắm, cô đặt chiếc bánh lên bàn, sau đó lục trong giỏ xách lấy ra một cái đèn led đặt lên bàn, anh không thích ánh sáng cô không dám bật điện, lúc về nhà nhìn thấy cái đèn này cô đã mang đến đây, anh không cần ánh sáng nhưng cô cần.

Cảm nhận được ánh sáng chiếu lên tường Dương Tử Sâm không khỏi nhíu mày nhưng lại nhẫn nhịn không nói gì.

Anh muốn xem người phụ này còn bày trò gì.

Thế nhưng hồi lâu phía sau lại không có động tĩnh gì, Dương Tử Sâm không khỏi dấy lên tò mò.

Bạch Ngọc Lan nhìn bóng lưng khẽ động của anh cô khẽ cười một tiếng lại mở hộp bánh kem ra cắt bánh thành bốn phần, sau đó để một miếng ra đĩa nhựa mang đến chỗ anh.

“Đại thiếu gia, anh muốn tự ăn hay lại để tôi đút cho anh?”

Bạch Ngọc Lan lên tiếng hỏi.

Dương Tử Sâm nhìn miếng bánh trước mặt mình lại hừ nhẹ nói: “Mang đi, tôi không ăn.”

“Anh không muốn ăn hay không thích ăn bánh kem?”

Bạch Ngọc Lan kéo cái ghế tự nhiên ngồi bên cạnh anh.

Cô đã quen với thái độ này của anh nên anh có nói gì cũng không thể đả động đến cô.

Dương Tử Sâm cảm nhận có người bên cạnh mình anh cảm thấy khó chịu muốn đẩy cô nhưng bàn tay lại không nhấc lên được.

Bạch Ngọc Lan lại xúc một miếng bánh đưa đến bên miệng anh: “Ăn thử một miếng đi hương vị việt quất rất ngon.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.