Chương 33
Dương Tử Sâm có bệnh sao? Bạch Ngọc Lan trong lòng nghi hoặc, ông Dương cũng chỉ nói với cô tính tình anh có chút cổ quái thôi cũng không nói anh phát bệnh, đối với lời nói của Dương Tử Hiên cô không hoàn toàn tin tưởng.
Vào thư phòng của ông Dương cô chào hỏi thưa chuyện với ông xong lại trực tiếp hỏi ông chuyện này.
Ông Dương nghe xong câu chuyện lại nhíu mày nói: “Lời của thằng bé Tử Hiên cũng có điểm đúng nhưng tuyệt đối không có chuyện Tử Sâm giết người, thằng nhóc kia chỉ thổi phồng lên thôi ta sẽ dạy dỗ lại nó ”
“Điểm đúng ông nói là ở chỗ nào ạ?”
Bạch Ngọc Lan tò mò hỏi, dù sao cô cũng xác định sống chung với Dương Tử Sâm thì phải biết mọi chuyện về anh, cô nghĩ mình nên bắt đầu tìm hiểu từ bây giờ.
“Cách đây nửa năm, có một người hâu mang trà vào cho Tử Sâm lại không cẩn thận đổ nước nóng lên người nó, cháu cũng biết tính tình thằng bé rồi, thời điểm đó nó cho rằng người hầu đó cố tình làm như vậy nên đã không kìm được tính tình bóp cổ cô ta làm cô ta xém chết cũng may có Tiểu Khải ngăn kịp”
Bạch Ngọc Lan nghe vậy cũng không có phản ứng gì nhiều chỉ khẽ nhíu mày lại hỏi: “Người còn lại thì sao ạ”
Ông Dương nhấp một hớp trà mới nói tiếp: “Lại có một hôm Tử Sâm đi ra vườn người làm vườn không phát hiện ra nó ở sau bụi hoa nên đã tưới nước trúng nó, dù người đó chỉ lỡ tay nhưng thằng bé lại nghĩ rằng anh ta cố tình khinh thường nó nên đã tiện tay nhặt cái liềm gần đó ném trúng cổ người kia cũng may anh ta chỉ bị thương nhẹ, không nguy hiểm đến tính mạng”
Bạch Ngọc Lan lần đầu tiên nghe đến những điều này, tâm tình có chút phức tạp lại rơi vào trầm tư, chung đụng với anh mấy ngày cô chỉ biết anh có thói quen thích ném đồ về phía người khác, điều này có chút xấu nhưng vẫn ở mức có thể chấp nhận được còn bóp cổ ném liêm vào người khác thì chứng tỏ người đàn ông này vô cùng kích động, sau này ở chung với anh cô phải cẩn thận hơn một chút rồi.
Ông Dương thầy cô suy nghĩ cũng không lên tiếng chỉ ở một bên quan sát, nếu gặp người khác nghe những điều ông nói e là đã sợ hãi rồi thế nhưng cô bé này lại rất bình tĩnh không nói lời nào, xem ra định lực cũng không kém, hy vọng con bé có thể chịu đựng được Tử Sâm, ông Dương không tiếng động thở dài một tiếng.
“Ngọc Lan, cháu đã bước vào nhà họ Dương nên ta cũng không giấu giếm cháu những chuyện về Tử Sâm, ta kể những điều này là hy vọng cháu có thể chấp nhận Tử Sâm, cháu hiểu chứ?”
Ông Dương nhìn cô đầy thâm ý nói.
Dương Ngọc Lan nghe đương nhiên hiểu cô lại bình thản nói: “Cháu đã xác định gả cho anh ấy thì cháu sẽ chấp nhận toàn bộ con người của anh ấy, dù có thế nào anh ấy cũng là chồng cháu”
“Tốt rồi, cháu nói được thì phải làm được”
Nghe được những lời này ông Dương coi như yên tâm phân nào nhưng trong lòng vẫn còn dè chừng, nói thể nào ông là người làm ăn không thể bằng một hai ba câu của đối phương mà tin tưởng hoàn toàn, còn phải nhìn vào những gì họ làm.
Bạch Ngọc Lan nói chuyện với ông Dương xong lại chào ông một một tiếng rồi xuống dưới ăn sáng, cô nhân tiếp hỏi: “Đã mang cơm cho đại thiếu gia chưa?”
“Thưa cô lúc nãy Tiểu Khải đã mang cơm cho đại thiếu gia rồi”
Thím Quyên cẩn thận trả lời, lại có vài phân dè dặt với cô.
“Cậu ta chính là người thím kể sao?”
Bạch Ngọc Lan cũng chẳng để ý lại cầm đũa lên ăn cơm, cô vẫn chỉ có một mình, vốn dĩ cũng muốn ăn cơm với người đàn ông kia nhưng sợ hắn không vui nên cô chọn ăn ở đây.
“Vâng ạ”
Thím Quyên trả lời lại hỏi: “Cô còn muốn ăn cái gì nữa không?”
“Được rồi, tôi ăn chỉ nhiêu đó thôi thím không cần phải làm quá nhiều, phải rồi, cái cậu Tiểu Khải kia là ông nội tìm đến sao?”
Lúc nãy cô nói chuyện với ông Dương lại quên hỏi chuyện này.
“Đúng vậy ạ, ông chủ không an tâm để đại thiếu gia một mình nên đã tìm cậu ta tới.”
“Cậu ta bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười lăm ạ”
Bạch Ngọc Lan nhíu mày cô nhìn sơ là biết cậu ta cũng mới tuổi vị thành niên nhưng mà tuổi này không phải nên đi học sao vì sao lại đến đây hầu hạ một thiếu gia khó tính? Vì không nhịn được cô hỏi: “Ông nội sao không chọn một thanh niên mà lại chọn cậu ta?”
“Cái này tôi cũng không rõ cho lắm chỉ biết một đêm trời mưa ông chủ đã đưa cậu ta về để ở bên đại thiếu gia, mà lạ thay bình thường gặp người nào đại thiếu gia cũng sẽ đuổi ra ngoài, không thích thân cận nhưng lại để cậu ta thân cận”
Thím Quyên nhỏ giọng nói.
“Là vậy sao.”
Bạch Ngọc Lan có chút trầm tư xem ra cậu thiếu niên kia có chút đặc biệt.
Cô cũng chỉ hỏi vài điều như vậy lại nhanh chóng ăn xong bữa rồi trở lại phòng, khi cô bước vào cậu thiếu niên kia đang thu dọn bát đũa, thấy cô cũng chỉ nhìn một cái không nói gì thêm còn người đàn ông kia không biết đã đi đâu, cô đoán chắc anh ta đã đến thư phòng nên cũng không mở miệng hỏi chỉ nói: “Cậu nhắn với đại thiếu gia tôi ra ngoài một chút đến trưa sẽ về “