Chương 47
Tiểu Khải vẫn còn đau nhưng nghe anh nói phải nhịn đau rời đi.
Lúc cậu ta quay lại có đẩy theo một chiếc xe lăn khác tới, cô nhìn không lầm thì đây là xe lăn địa hình, lúc này cô mới thấy mình ngu ngốc, Dương gia là gia tộc thế nào lẽ nào còn không có cho anh một chiếc xe lăn lên xuống cầu thang sao?
Thư phòng ông Dương.
Bà Xuân với Dương Tử Hiên đã có mặt bên trong chỉ còn thiếu một mình Bạch Ngọc Lan, ông Dương không nói gì nhưng bà Xuân đã bắt đầu không vui lại mở miệng hỏi: “Ba à, ba kêu tụi con đến đây là có chuyện gì muốn nói?”
“Chờ Ngọc Lan đến rồi nói”
Ông Dương ngồi trên chiếc ghế bành nhàn nhạt nói.
Bà Xuân tức tối trong lòng muốn nói cái gì thì ông Dương lại hỏi: “Tử Hiên, công ty thế nào rồi?”
“Thưa ông, công ty vừa lên sản phẩm mới, được rất nhiều người quan tâm mới ngày đầu đã bán được hơn năm ngàn bộ sản phẩm”
Dương Tử Hiên nhìn mẹ mình một cái lại trả lời câu hỏi của ông Dương.
“Tốt lắm, tuy còn kém Tử Sâm một chút nhưng cháu làm được như vậy là rất tốt rồi, cứ thế mà làm”
Ông Dương không khỏi khen một tiếng, miệng có chút ngâm nga.
Dương Tử Hiên nghe vậy trong lòng chỉ cười lạnh một tiếng, ngoài miệng thì nói: “Cảm ơn ông, cháu nhất định sẽ khiến Dương thị lên tầm cao mới vượt xa anh hai, nhất định không để ông thất vọng”
Câu nói của Dương Tử Hiên đầy ẩn ý, lúc này của phòng của ông Dương lại có người gõ cửa, ông trâm giọng nói: “Vào đi”
Bạch Ngọc Lan mở cửa ra, mọi người thấy cô không có biểu hiện gì nhưng nhìn thấy Dương Tử Sâm hai mẹ con bà Xuân không khỏi kinh sợ, bọn họ không nghĩ Dương Tử Sâm cũng sẽ đến.
Đụng phải ánh mắt của bọn họ Dương Tử Sâm chỉ tỏ ra khinh bỉ nhưng dưới đáy mắt lại là sự oán hận cực độ không thể che giấu, có điều không ai nhìn ra ánh mắt này của anh cũng không ai nhìn ra lòng anh đã sóng trào thế nào, chỉ là anh cố kìm nén mà thôi.
Ông Dương thấy anh vô cùng hài lòng, Ngọc Lan đúng là không làm ông thất vọng.
Dương Tử Hiên híp mắt nhìn hai người đi vào, từ khi Dương Tử Sâm ngồi xe lăn anh ta chưa từng lên lầu hôm nay có mặt ở đây không thể nghỉ ngờ chắc chắn là do người phụ nữ kia, cô ta đã làm cách nào chứ? Bạch Ngọc Lan tính chào hỏi ông Dương nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì bà Xuân không nhịn được xỉa xói: “Con dâu mới đến thật là biết lễ nghĩa lại để ông nội chờ lâu như vậy, nghe quản gia nói con học nội quy rất nhanh lẽ nào học nhanh cũng quên nhanh như vậy?”
Nghe lời nói của bà Xuân Bạch Ngọc Lan lại nhìn ông Dương nói: “Cháu và Tử Sâm vừa mới ăn cơm xong nên đến trễ chút, đã để ông chờ lâu rồi, chúng cháu thành thật xin lỗi.”
Cô cũng quay sang bà Xuân nói: “Con dâu đến trễ mong mẹ thông cảm”
“Mẹ chỉ nhắc nhở con một chút mà thôi, mẹ còn trẻ chờ con một chút cũng không nhưng ông nội cũng lớn tuổi rồi, ăn uống ngủ nghỉ cũng phải đúng giờ, quản gia đã thông báo từ trước, con và Tử Sâm cũng nên biết sắp xếp thời gian ăn uống xuống một chút chứ, con xem công ty biết bao nhiêu việc cân Tử Hiên xử lý nó còn sắp xếp về sớm được, lẽ nào các con ngồi không ở nhà lại không thể sắp xếp thời gian sao?”
Lời bà Xuân vừa nói ra khiến không khí lập tức trở nên rét lạnh, Bạch Ngọc Lan cảm nhận rõ hơi lạnh phát ra từ đâu, chính là người đàn ông bên cạnh cô.
Bà Xuân nói như vậy không khác nào nói cô và Dương Tử Sâm là kẻ vô dụng chỉ biết ăn mà không biết làm, cô thì không nói dù sao cô cũng có công việc của mình chỉ là bà ta không biết mà thôi nhưng còn Dương Tử Sâm, anh ngồi xe lăn rồi bà ta lại còn nói như vậy không khác nào chọc ngoáy anh, theo tính cách của anh nhất định sẽ tức giận.
Quả nhiên cô đã nhìn thấy thân mình anh gồng lên, hai tay cũng nổi đầy gân xanh, Bạch Ngọc Lan thấy vậy vỗ vỗ vai anh lại nhìn bà Xuân nói: “Mẹ nói phải con và Tử Sâm lần sau sẽ chú ý giờ giấc, có điều mẹ nói chúng con ngôi không có phải hơi quá hay không dù sao trước kia Tứ Sâm cũng đã đóng góp không ít cho Dương thị và Dương gia, mẹ có thể đứng trong một cơ ngơi đồ sộ thế này cũng phải ghi nhớ công ơn của người đã giữ gìn nó chứ.”
“Hỗn xược, cô ăn nói với mẹ chồng mình như thể sao, cô vào nhà họ Dương được bao lâu, biết gì về cơ ngơi nhà họ Dương mà nói.”
Bà Xuân không khỏi tức giận đứng bật dậy chỉ tay vào mặt Bạch Ngọc Lan nói.
“Đúng là con không biết gì về nhà họ Dương con chỉ mong mẹ đừng nói chồng con như kẻ vô dụng trong nhà này”
Giọng nói của Bạch Ngọc Lan có chút sắc bén.
Dương Tử Sâm nghe lời này của cô trong lòng có chút dao động ánh mắt cũng có những tia sóng lăn tăn nhưng bị anh kìm xuống, người phụ nữ này đang vì anh sao? Không, cô ta chỉ diễn trò trước mặt ông nội mà thôi, nếu không có ông ở đây cô ta cũng giống bà ta nghĩ anh chỉ là kẻ vô dụng mà thôi.
“Cô…”
“Đủ rồi, đừng ai nói cái gì nữa, tôi còn ở đây các người xem tôi như không khí sao?”
Ông Dương có chút tức giận đập bàn.