Chương 55
Đáng lẽ cô cũng có thể vào đó nhưng Dương Tử Sâm lại kiên quyết không cho cô bước vào, có lẽ không muốn cô nhìn thấy chân mình, vì chiêu theo ý anh cô đành phải đứng bên ngoài chờ.
Phút chốc rèm cửa bên trong được đóng lại Bạch Ngọc Lan không còn nhìn thấy gì nữa, lúc cửa rèm chỉ còn lại khe hở cô lại đụng phải ánh mắt của Dương Tử Sâm nhưng mới được hai giây rèm cửa cũng hoàn toàn được đóng vào, cô không hiểu ánh mắt của anh cho lắm lại không muốn suy nghĩ nhiều, nên xoay người nhìn xuống dưới đường.
Đường phố Pari có một sự khác lạ, người ta đi bộ khá đông đông, bước chân rất nhanh nhưng không dồn dập vội vàng, chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy có chút lo lắng, mười ngón tay của cô chắp vào nhau lại lại buông ra, lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.
Bên trong .Joseph đã kiểm tra xong cho Dương Tử Sâm sau đó nói rất nhiều điều nhưng anh lại chẳng nghe lọt một chữ, tâm tình như đang ở đáy vực, tuy biết mình không có hy vọng nhưng nghe .Joseph nói tâm trạng của anh vẫn không tránh khỏi một trận thất vọng.
Ông Dương thì khỏi phải nói biết cháu trai mình không thể phục đôi chân trong lòng tràn trề thất vọng lại hỏi: “Còn cánh tay thì sao có thể chữa hay không?”
Người đàn ông mặc blouse trắng có vẻ trầm tư lại nói: “Có thể nhưng rủi ro cũng không nhỏ, còn liên quan đến dây thần kinh của cậu ấy nữa, tôi chỉ dám chắc năm mươi năm mươi.”
“Rủi ro, là rủi ro gì?”
Ông Dương hỏi.
“Rủi ro lớn nhất chính là cánh tay cũng bị tê liệt”
Joseph đẩy gọng kính nói.
Nghe vậy trán ông Dương nhãn lại như già thêm mười tuổi.
Bạch Ngọc Lan chờ bên ngoài đến sốt ruột cuối cùng cánh cửa phòng cũng mở ra, chiếc xe lăn xuất hiện trong tâm mắt của cô, sau đó là khuôn mặt của Dương Tử Sâm, phía sau anh là Tiểu Khải còn có ông Dương.
Tiểu Khải cứ thế đẩy xe lăn ra ngoài, Bạch Ngọc Lan nhìn anh nhưng anh lại đang cúi đầu cô không rõ cảm xúc của anh.
Cô lại chuyển hướng nhìn ông Dương, sắc mặt của ông không mấy tốt như vậy cũng đủ hiểu tình hình không mấy khả quan rồi.
Bạch Ngọc Lan thức thời không hỏi gì, mấy người lại trở về khách sạn, trước khi bước vào phòng ông Dương lại gọi Bạch Ngọc Lan đến phòng nói chuyện riêng.
Ngồi đối diện với ông Dương cô có thể thấy vẻ mặt nặng nề của ông, đã qua năm phút ông vẫn chưa nói gì Bạch Ngọc Lan cũng không hối ông mà bình tĩnh chờ đợi, thường thì nếu người nào có chuyện muốn nói với cô cô sẽ đợi người đo mở miệng nói trước, cũng không sốt ruột khi phải chờ đợi.
Không lâu lắm ông Dương cuối cùng mở miệng trong giọng nói có chút thở dài, “Tử Sâm hết hy vọng rồi”
Cô nghe ra được sự thất vọng tràn trề nhưng không lên tiếng nói gì, cô biết bây giờ có nói cũng không giúp ích được gì.
“Tâm trạng của thằng bé không tốt cháu xem an ủi nó giúp ông”
Ông Dương lại tiếp tục nói, lúc này ông không phải là chủ tịch của một tập đoàn lớn nữa mà biến thành một người ông bình thường quan tâm đến cháu mình.
“Cháu biết rồi, ông yên tâm”
Trở về phòng của mình và Dương Tử Sâm cô thấy căn phòng sao có chút u ám làm người ta rùng mình, bây giờ là ban ngày nhưng vì rèm cửa không được kéo ra nên căn phòng không mấy sáng sủa, cô nhìn không thấy anh đâu lại nhìn thấy Tiểu Khải bước ra từ căn phòng ngủ trong khách sạn.
Cô nhân tiện hỏi: “Anh ấy ở trong đó sao?”
Tiểu Khải vẫn giữ khoảng cách với cô, ánh mắt cảnh giác nói: “Thiếu gia không muốn ai làm phiên”
“Tôi là vợ của anh ấy”
Bạch Ngọc Lan nói rõ từng chữ lại nhoẻn miệng cười một cái.
Sau đó Tiểu Khải mím môi không nói lời nào lướt qua cô đi ra ngoài, cũng không dám ngoái đầu lại nhìn, người phụ nữ kia thật đáng sợ, cô ta luôn làm cậu cảm thấy có một mối nguy hại, trong lòng lại tự câu phúc cho mình.
Bạch Ngọc Lan nhìn cánh cửa gỗ màu nâu không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa ra, đập vào mắt cô là người đàn ông đang ngồi trong một góc tường u tối, khác với những lần trước lúc này cô không nhìn thấy bóng lưng của anh như những lần trước nữa mà chân chính nhìn thấy khuôn mặt của anh.
Dương Tử Sâm nghe thấy tiếng động cũng nhìn thấy cô nhưng anh lại không có phản ứng gì, bình thường anh sẽ mở miệng đuổi hoặc tức giận ném đồ về phía cô, hôm nay quả thật có chút kỳ lạ.
Tuy nhiên rất nhanh cô lại phát hiện điều kỳ lạ đó là gì, đôi mắt anh vô hồn giống như người không có tiêu cự vậy, cả người không bị bao trùm bởi vẻ cô quạnh, đơn độc nữa mà thay vào đó là sự tuyệt vọng.
Cô có cảm tưởng như anh đang dần dần rơi xuống vực thẳm mà bản thân anh cứ mặc kệ để thân thể mình rơi tự do, không hiểu sao cô có cảm giác một phút sau anh sẽ lìa khỏi thế giới này.
Bạch Ngọc Lan nghĩ vậy liền hoảng sợ bước nhanh về phía Dương Tử Sâm lại quỳ gối trước mặt anh lên tiếng: “Dương Tử Sâm”