Chương 6
Ông Dương liếc mắt nhìn cô nói: “Cháu nói đi”
“Xin mang sính lễ đến nhà của cháu chứ không phải nhà họ Dương.” Bạch Ngọc Lan nói ra điều kiện của mình.
Ông Dương nghe vậy cũng không chần chừ nói: “Như cháu mong muốn” Bạch Ngọc Lan bước ra khỏi phòng tổng thống, trên tay cầm một bản hợp đồng, nhìn thấy Bạch Chấn Hưng cô không nói gì mà đi đến cửa thang máy, ông ta sốt ruột đi theo cô.
“Thế nào rồi hả, mày và ông Dương đã nói gì với nhau, bản hợp đồng thế nào rồi?” Ông ta liên tiếp hỏi
Người phụ nữ cầm lấy xem qua rồi có chút mỉa mai nói: “Lão già đó đã kiểm được vợ cho Dương Tử Sâm rồi sao, là con gái nhà ai?”
“Dạ, là con gái ngoài dã thú của chủ tịch tập đoàn Bạch thị” Bà ta nghe vậy hừ lạnh nói: “Bạch thị, là tập đoàn sắp phá sản đó sao? Đúng là cũng chỉ có những kẻ phá sản mới nguyện ý gả con gái cho một tên tàn phế, lại là con gái ngoài dã thú, lão già đó vậy mà cũng đồng ý sao?”
“Chuyện này tôi cũng không rõ.”
“Được rôi, ông đi đi” Người phụ nữ nhìn thấy sính lễ chỉ đáng một tỷ lại ném tờ giấy cho quản gia, dựa đầu ra sau chiếc ghế mát xa.
Quản gia nhận lại tờ giấy rời đi, người phụ nữ lại nhìn nam thanh niên trước mặt mình nói: “Công ty vân ổn chứ con trai?”
“Mẹ yên tâm đi không lâu nữa con sẽ nằm trong tay Dương thị thôi, mẹ giúp con coi chừng tên tàn phế kia là được.”
Người đàn ông tự tin nói.
Bà ta lại tỏ ra khinh chê: “Nó suốt ngày chỉ biết đập phá ngoài ra cũng chẳng làm được cái gì, con trai, chúng ta nhân nhịn lâu như vậy cũng đến lúc phải cho mấy người trong nhà họ Dương biết thực lực của chúng ta, nhanh lên một chút mẹ sắp chờ không nổi rồi”
“Con biết, mẹ sẽ không chờ lâu nữa đâu” Người đàn ông khẽ nhếch môi trong đầu lóe lên một ý nghĩ.
Ba ngày sau, Bạch Ngọc Lan nhận được đầy đủ sính lễ mà ông Dương đã nói cho mình, nhìn đống sính lễ bày ra trước mặt, cô chẳng có cảm giác gì của một cô dâu sắp về nhà chồng, còn mấy thứ sính lễ này giống như hàng hóa để cô kiểm đếm mà thôi.
Quản gia đứng một bên quan sát cô, nhìn bề ngoài ông ta thấy cô chỉ là một cô gái nhỏ yếu, hám tiền, ngoài ra cũng không thấy cô có cái gì đặc biệt, càng không hiểu vì sao ông chủ lại chọn cô gái này.
Khoảng chừng mười lăm phút sau Bạch Ngọc Lan cũng đếm xong, cô lại nhìn quản gia nói: “Tôi đã kiểm xong, ông có thể về báo cáo với ông Dương rồi”
“Vâng, Bạch tiểu thư, tôi xin phép” Quản gia xong nhiệm vụ lại lái xe rời đi.
Bạch Ngọc Lan nhìn đống sính lễ giá trị hơn tỷ cùng một cuốn sổ đỏ trong tay trong lòng không có cảm xúc gì nhiều, lo xử lý đống sính lễ này.
Thực ra sính lễ trị giá tới mười tỷ nhưng cô không muốn nhận nhiều hiện vật nên đã bảo ông Dương chuyển chín tỷ vào tài khoản của mình vì như vậy sẽ dễ bảo quản hơn, còn sổ đỏ này, hình như không có trong danh sách sính lễ mà ông Dương đã nói.
Vì thắc mắc nên cô đã gọi điện cho ông Dương, ông ấy lại bảo đây là quà gặp mặt của ông nội dành cho cháu dâu.
Bạch Ngọc Lan biết nhà họ Dương nhiều tiền nên cũng không từ chối, hơn nữa cô biết ông nội Dương cũng không phải khư khư đưa cuốn sổ đỏ này cho cô, ông còn đang muốn thử lòng cô.
Ông Dương yêu cầu sau khi cô gả qua nhà họ Dương chỉ được phép ở nhà chăm sóc chồng, không được đi ra ngoài làm việc.
Yêu cầu này đối với bất kể người phụ nữ hiện đại nào cũng quá hạn chế tự do nhưng Bạch Ngọc Lan lại khác, công việc của cô là họa sĩ vẽ truyện tranh, có thể ở nhà vẽ chỉ trừ thứ hai là phải lên công ty nộp bản thảo cho tổng biên ngoài ra cô cũng ít khi ra ngoài nên với yêu cầu này của ông Dương cô hoàn toàn có thể đồng ý.