Cô Vợ Gả Thay Của Tổng Tài Tàn Tật

Chương 60



Chương 60

“Hả?”

Bạch Ngọc Lan hơi đơ người chưa hiểu lắm.

Anh lại không để ý nói tiếp: “Bọn chúng muốn chụp hình với cô.”

“A, muốn chụp hình sao, dĩ nhiên là được, hì hì, anh nói với bọn chúng giúp tôi nhé.”

Bạch Ngọc Lan lại nhờ vả anh.

Sau đó Dương Tử Sâm không biết nói với bọn chúng cái gì lại có một người câm máy ảnh ra chụp ảnh cho cô và đám nhóc, hết tấm này đến tấm khác đến khi bọn chúng hài lòng thì thôi.

Đột nhiên người chụp ảnh lại hỏi: “Cô có muốn chụp riêng không, tôi chụp cho một tấm.

Nhìn cô rất xinh đẹp, dưới khung cảnh này thì càng tuyệt vời hơn đấy”

Bạch Ngọc Lan nghe người đàn ông nói tiếng việt có chút bất ngờ nhưng cũng không quan tâm nhiều.

Lại suy nghĩ một chút, cô đến đây rồi chụp một tấm hình làm kỷ niệm cũng tốt nên gật đầu đồng ý.

Cô mặc một chiếc váy màu xanh lam hòa quyện với màu vàng của lá phong trông vô cùng hài hòa.

Dương Tử Sâm nhìn cô vui vẻ chụp hình không hiểu sao trong lòng anh có chút khó chịu, đặc biệt nụ cười kia của cô thật là chói mắt.

Bạch Ngọc Lan lại chạy đến chỗ anh nhờ vả nói: “Anh chụp cho tôi và anh ấy một tấm được không?”

Người đàn ông hơi nghiêng mắt nhìn Dương Tử Sâm, ánh mắt có chút tìm tòi nghiên cứu lại lóe lên tia kinh ngạc.

Điều này khiến anh càng thêm khó chịu.

Bạch Ngọc Lan cũng cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông rơi trên người Dương Tử Sâm, cô đi đến che khuất tầm mắt của anh ta, đôi lông mày thanh tú nhíu chặt lại có chút trầm giọng nói: “Nếu anh không chụp được thì đừng có nhìn chồng tôi như vậy.”

Lúc này người đàn ông mới bừng tỉnh, lại ái ngại nói: “Xin lỗi cô tại tôi nhìn anh ấy có chút quen mắt nên mới mạo muội nhìn, hai anh chị là vợ chồng sao, tôi có hơi bất ngờ, nếu vậy hai anh chị đứng vào đi tôi chụp cho.”

Nghe vậy lông mày của Bạch Ngọc Lan mới giãn ra cô xoay người nhìn Dương Tử Sâm nói: “Chúng ta chụp chung một tấm nhé.”

Dương Tử Sâm gắt gao nhìn cô, anh bị chấn động bởi từ chông của cô, người phụ nữ này vậy mà giới thiệu với người khác anh là chồng cô sao, lại còn che chắn trước người anh.

Phút chốc Dương Tử Sâm không nhìn thấu suy nghĩ và mục đích của cô, anh lại nhàn nhạt nhả ra hai chữ: “Không chụp.”

“Chụp một tấm thôi được không?”

Cô ngồi thụp xuống giọng nói nhẹ nhàng lướt qua tai Dương Tử Sâm làm lỗ tai của anh có chút ngứa ngáy.

“Hừ”

Trong gió thoảng lại nghe thấy giọng hừ nhẹ của anh.

Tuy rất nhỏ nhưng Bạch Ngọc Lan ở rất gần anh có thể nghe được, anh không đồng ý nhưng cũng không phản đối, thế là cô ra hiệu cho người đàn ông kia chụp cho hai người mấy tấm.

Trong quá trình chụp hình chỉ có mình Bạch Ngọc Lan tạo kiểu còn Dương Tử Sâm chỉ có một bộ dạng thâm trầm cũng không nhìn vào ống kính.

Xong xuôi cô xem hình rồi nói với người chụp ảnh mấy câu: “Đêm nay tôi lên máy bay về nước rồi, anh có thể gửi anh cho tôi trước tám giờ tối không? Tôi ở phòng 1234 trong khách sạn này.”

“Được chứ ạ, anh chị đẹp đôi lắm chúc anh chị hạnh phúc, tôi xin phép đi trước.”

Sau khi đàn ông rời đi, cô thấy trời không còn sớm nữa liền đẩy Dương Tử Sâm trở về phòng, trên đường đi cô không nhịn được nói: “Cảm ơn anh đã chụp ảnh cùng tôi.”

Trước cổng tập đoàn Dương thị, Cao Kỳ Anh bước ra từ chiếc BMW màu trắng, trên người mặc một bộ váy cúp ngực màu đỏ quyến rũ, trang điểm đậm hơn bình thường, chiếc xe vừa đi thì một chiếc xe Roll Royce đi đến.

“Lên xe đi”

Dương Tử Hiên nhìn cô ta một cái nhàn nhạt nói.

Cao Kỳ Anh không bước lên mà nũng nịu nói: “Anh không xuống xe mở cửa cho em sao?”

Bây giờ là giờ tan tầm cô ta muốn toàn thể mọi người nhìn thấy cảnh này, mục đích chỉ có một để bọn họ biết Dương Tử Hiên là của cô ta, đừng có người nào không biết điều quấn lấy hắn.

Dương Tử Hiên ngồi bên trong nên Cao Kỳ Anh không nhìn thấy vẻ mặt sa sâm của hắn, hắn lại mở miệng nhẹ giọng nói: “Kỳ Anh, anh có chút đau đầu muốn dựa vào em một lát, em nhanh lên được không?”

Nghe vậy Cao Kỳ Anh mặc dù chưa cam lòng nhưng vẫn vui vẻ bước vào trong xe, cô ta cho răng Dương Tử Hiên đang quyến luyến mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.