Chương 62
Bạch Ngọc Lan tính cất điện thoại đi thì lại nhận được điện thoại của mẹ gọi đến, cô nhanh chóng bấm nút nghe.
“A lo, con nghe đây ạ”
“Lan Nhi à, ngày kia mẹ được nghỉ con có thể về nhà một chuyến không, nếu không được cũng không sao mẹ qua chỗ cô Hồng cũng được.”
Bạch Ngọc Lan nghe vậy suy nghĩ một chút lại nói: “Con sẽ cố gắng sắp xếp, để con hỏi ý kiến chồng con rồi ngày mai gọi lại cho mẹ nhé”
“Ừm, vậy cũng được.
Nhưng mà khó khăn quá thì cũng không cần thiết, chỉ là mẹ nhớ con thôi.”
Giọng nói của bà Lệ cố che đi nghẹn ngào nhưng vẫn bị Bạch Ngọc Lan nghe thấy, mắt cô có chút ửng đỏ.
Cô dù có mạnh mẽ đến đâu nhưng nghĩ đến mẹ sẽ không tránh khỏi chạnh lòng, lại ém nhẹm trong lòng.
“Mẹ, con cũng rất nhớ mẹ”
Trong phút chốc không khí giữa hai mẹ con có chút ngưng đọng, không ai nói với ai câu gì, một lúc lâu bà Lệ mới lên tiếng hỏi: “Con sống với cậu ta có tốt không?”
“Con vẫn tốt, mẹ, hay là mẹ chuyển đến gần chỗ con sống đi”
Bạch Ngọc Lan suy nghĩ vấn đề này nhiều lần.
Cô muốn bà ở gần mình mới an tâm, có chuyện gì cô cũng dễ qua lại thăm nom, xem xét tình hình của mẹ hơn.
“Thôi, mẹ quen sống ở đây rồi, chỗ đó là khu nhà giàu mẹ làm sao mà sống, không cùng hoàn cảnh rất khó chung đụng, hơn nữa ở chỗ này còn có mãy đồng nghiệp của mẹ, có bọn họ thỉnh thoảng mẹ cũng có người trò chuyện.”
Bà Lệ ở bên kia thở dài nói.
“Con cũng hiểu điều này chỉ là có chút không an tâm thôi, để mẹ một mình không người bên cạnh con cảm thấy rất bất an”
Cô sống với mẹ quen rồi, hai mẹ con nương tựa nhau mà sống.
Giờ cô ở một nơi, mẹ ở một nơi khó tránh tâm tư có chút không yên.
“Có cái gì đâu, mẹ ở đây bao nhiêu năm mọi người đều biết mẹ, mọi người đều giúp đỡ lẫn nhau.
Con không cần lo lắng, chỉ cần con sống tốt là được.
Lan Nhi, nói thật cho mẹ biết con vào nhà đó có bị chèn ép hay không?”
Bà Lệ vẫn luôn lo lắng cho con gái đến ăn không ngon ngủ không yên.
“Không có, mẹ không tin tưởng con sao?”
Bạch Ngọc Lan có chút dí dỏm nói, không muốn bà ấy suy nghĩ quá nhiều.
“Haiz, con là con gái của mẹ sao mẹ không tin con chứ.
Nhưng mẹ vẫn cứ sợ hãi con vào nhà hào môn bị người ta khinh rẻ chê bôi, thậm chí sẽ đánh đập hành hạ thì làm sao?”
Bạch Ngọc Lan nghe vậy bật cười, “Mẹ xem nhiều phim Hàn Quốc quá rồi đó, con gái mẹ mà bị hành hạ đánh đập đã không thể gọi điện cùng mẹ thường xuyên thế này”
Bà Lệ nghe vậy liền thở nhẹ một hơi, tuy còn nửa tin nửa ngờ nhưng con gái đã nói như vậy rồi bà có lo lắng thêm cũng vô ích, chỉ dặn dò thêm đôi câu: “Được rồi, mẹ cũng chỉ lo lắng cho con vậy thôi, Lan Nhi, nhớ phải chăm sóc bản thân cho tốt biết không?”
“Vâng, con biết phải làm thế nào mà”
Bạch Ngọc Lan buông điện thoại xuống, tâm tư lại có chút nặng nề.
Đúng lúc này cửa phòng được mở ra, mùi thơm của sữa tắm cao cấp xộc thẳng vào mũi cô, Dương Tử Sâm đẩy xe lăn đi vào nhìn thấy cô trong phòng anh chỉ liếc một cái không nói gì.
Phản ứng của anh đúng là khác xa với những gì cô nghĩ, người đàn ông này hôm nay đổi tính sao? Anh hình như không cuồng nộ như thường ngày nữa mà có chút bình thản.
Cô lại lên tiếng: “Tôi sắp xếp đồ đạc cho anh xong rồi, anh xem còn thiếu thứ gì không”
“Không cần.”
Dương Tử Sâm nhàn nhạt trả lời, ánh mắt khóa chặt người cô, anh đã suy nghĩ rất nhiều về mục đích của người phụ nữ này nhưng lại không nghĩ ra.
Tại sao cô lại tỏ ra dịu dàng, chăm sóc anh như vậy? Anh đã cho rằng cô là vì ông nội mới làm như thế, nhưng mà những hành động và lời nói của cô vượt xa những gì anh tưởng tượng.
Cho dù có vì ông nội đi chăng nữa cô ta cũng đâu cần nhận định anh là chồng trước mặt người khác, cô ta làm vậy để làm gì? Anh vốn dĩ không muốn suy nghĩ vấn đề này, mục đích của cô ta là gì cũng không liên quan đến anh, cùng lắm chỉ là tiền bạc địa vị, thế nhưng cô ta lại làm cho tâm tình bình tĩnh của anh trở nên xáo động hết lần này đến lần khác.
Anh rất ghét phụ nữ, đáng lẽ ra mỗi lần cô ta đụng chạm anh nên đẩy cô ta ra xa mới đúng.