Cô Vợ Gả Thay Của Tổng Tài Tàn Tật

Chương 69



Chương 69

“Con muốn hỏi cô ta một câu”

Bạch Ngọc Lan đoán trước được điều này nên cũng không sợ hãi ngược lại hết sức bình tĩnh, lại nhìn cô hầu kia một cái.

Ở khoảng cách gần cô có thể thấy cô ta run rẩy một chút, Bạch Ngọc Lan lại mở miệng hỏi: “Cô có chắc tôi không nói gì với cô chứ?”

“Chắc”

Cô hầu cắn răng gật đầu.

Bạch Ngọc Lan lại đứng gần sát cô hầu, nói với giọng chỉ có hai người nghe thấy: “Tôi có một thói quen trước khi nhờ ai việc gì đó sẽ ghi âm cuộc trò chuyện lại phòng trừ đối phương “quên”.

Tôi cho cô thời gian nhớ lại, nếu cô còn nói không tôi liền đưa đoạn ghi âm cho mẹ chồng nghe, đến lúc đó cô bị phạt thế nào tôi không quan tâm.

Lúc trước đọc nội quy Dương gia tôi nhớ kẻ nào nói dối chủ hình như sẽ bị đuổi khỏi Dương gia thì phải.

Vậy nên cô suy nghĩ cho kỹ nhé.”

Cô hầu nghe xong run lên một cái, đôi mắt mở to nhìn cô, dường như không nghĩ đến trường hợp này.

Bà Xuân thấy Bạch Ngọc Lan thì thầm to nhỏ với người hầu thì nhíu mày nói: “Bạch Ngọc Lan cô đang tính mua chuộc người hầu nói dối sao?”

“Ai làm hành động bỉ ổi đó chứ con thì không dám”

Bạch Ngọc Lan đáp trả.

“Cô…”

Bà Xuân nghe cô nói trong lòng có điều chột dạ, lại nói: “Người hầu đã nói cô không chuyển lời gì cho cô ta điều này chứng minh cô đang nói dối tôi, Bạch Ngọc Lan cô chịu phạt đi, để người hầu tát mười cái cô có thể quay về phòng”

“Mẹ hình như rất thích tát con thì phải, nhưng mà nói thế nào cũng nên để người hầu xác nhận một lần nữa.

Cô nói đi, tôi có dặn cô hay không?”

Bạch Ngọc Lan cười như không cười nhìn cô ta.

Lần này cô hầu kia có vẻ chần chừ không quả quyết như lúc nãy nữa, Bạch Ngọc Lan không vội cho cô ta có thời suy nghĩ.

Bà Xuân thấy cô ta ngập ngừng lớn giọng nói: “Còn không mở miệng nói, mày câm hả?”

“Thưa, thưa phu nhân, đại thiếu phu nhân có…

có căn dặn tôi chuyển lời cho bà”

Cô hầu sợ hãi buột miệng nói.

“Cái gì, mày lặp lại lần nữa, tao cho mày một cơ hội nếu mày nói dối tao đuổi mày ra khỏi Dương gia”

Bà Xuân không nghĩ cô ta lại lật ngược lời nói như vậy, khẳng định Bạch Ngọc Lan đã nói cái gì đó, con nhỏ này được lắm.

Cô hâu kia không ngừng sợ hãi theo bản năng nép sau lưng cô, Bạch Ngọc Lan thấy vậy cười lạnh một tiếng.

“Mẹ làm gì dọa người như vậy, cô ta cũng đâu nói sai, hơn nữa mẹ muốn đuổi người cũng phải có cơ sở chứ.

Người ta nói thật mà mẹ cũng đuổi sau này người ngoài sẽ nói Dương gia thế nào đây? Lẽ nào mẹ không giữ hình ảnh sao? Đường đường là phu nhân Dương gia lại vô duyên vô cớ đuổi người, lên mặt báo sẽ không hay lắm đâu”

“Cô, Bạch Ngọc Lan, cô có để mẹ chồng mình vào mắt hay không?”

Ngọn lửa trong lòng Bà Xuân bùng phát không biết đến đâu rồi, có thể thấy đầu bà ta như đang bốc khói.

“Mẹ chồng, con cũng vì hình ảnh của mẹ của Dương gia mới nhắc nhở mẹ thôi, con là có ý tốt nha sao lại không để mẹ vào mắt đây”

Giọng nói của cô có chút trêu tức.

“Được, được lắm, mày còn nói được như vậy cơ đấy, chờ đó cho tao.”

Bà Xuân gần như là mất bình tĩnh.

“Nếu đã xác định con không nói dối, vậy con cũng xin phép mẹ về phòng ”

Bạch Ngọc Lan muốn xoay người rời đi thì lại bị người kéo lại.

Là cô hầu kia, cô ta nhìn cô với vẻ mặt vô cùng tội nghiệp: “Đại thiếu phu nhân, tôi, tôi…

Xem ra là sợ vị phụ nhân kia đi, Bạch Ngọc Lan cũng không muốn vì mình mà người khác bị liên lụy liền nói: “Yên tâm đi, mẹ chồng sẽ không đuổi cô đi đâu, phải không mẹ?”

“Cút, bọn mày cút hết ra ngoài cho tao.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.