Chương 97
Dương Tử Sâm bắt đầu nói câu đầu tiên, “Bonjour”
(Chú thích: Bonjour có nghĩa là xin chào) Cô nghe vậy cũng bắt chước học theo nói: “Bonjour”
Cô vừa nói xong Dương Tử Sâm có chút hài lòng lại nói: “Lặp lại mười lần”
Bạch Ngọc Lan nghe theo anh cứ thế lặp lại mười lần đến khi anh hài lòng mới thôi, thấy anh gật gù cô hỏi: “Em phát âm như thế có được hay không?”
“Tạm ổn”
Dương Tử Sâm nhàn nhạt nói, lại tiếp tục chỉ cô câu thứ hai thứ ba, càng dạy anh càng kinh ngạc trước khả năng phát âm của cô, chỉ cần anh nói một lần cô liền có thể phát âm đúng, điều này làm anh có chút kinh ngạc.
Mỗi một câu anh liền bảo cô nói lại mười lần, càng nói lại càng thanh thạo.
Sau khi nói xong mười câu cô lại hỏi anh ý nghĩ của từng câu, anh cũng theo trình tự mà giải nghĩa cho cô, sau đó lại hỏi từng từ một, anh hỏi tiếng việt cô trả lời tiếng pháp.
Xong xuôi mười câu cô hỏi: “Thế nào hả? Em đáp đúng chứ?”
“Ừm”
Anh chỉ khẽ nói, đôi mắt hơi khép lại, giọng cô phát âm rất hay anh nghe có chút say mê.
Bạch Ngọc Lan lại sấn tới nó nhẹ vào tai anh, “Em có xứng đáng làm học trò của anh hay không?”
Vành tai anh khẽ run lên một cái, bờ môi mấp máy, “Tôi không nhận học trò.”
“Vậy có nhận vợ hay không?”
Cô được nước trêu chọc anh, người đàn ông này thật xem anh nói thế nào? Dương Tử Sâm nghe từ vợ có chút rung động anh không trả lời mà chỉ mím môi, anh có nhận cô là vợ hay không, nếu là trước đây anh sẽ nói rõ ràng là không nhưng bây giờ tâm tư anh có chút phức tạp lại cùng lưỡng lự.
Bạch Ngọc Lan thấy vẻ bối rối của anh không trêu đùa nữa mà trở nên nghiêm túc nói: “Dương Tử Sâm, em có chuyện muốn nói với anh, có điều anh phải hứa bình tĩnh một chút”
Cô cần anh chuẩn bị tâm lý mà cô cũng phải chuẩn bị kiềm chế anh, không biết phản ứng của anh sẽ thế nào.
Nghe lời này Dương Tử Sâm chỉ nâng mắt nhíu mày nhìn cô, ý bảo cô cứ việc nói.
Bạch Ngọc Lan chuẩn bị câu chữ một chút mới mở miệng: “Lúc nãy em xem tin tức trên mạng có một tin này em hy vọng anh nghe xong không quá kích động, chuyện là…
“Anh hai, chị dâu, hai người thật là tình cảm”
Bạch Ngọc Lan chưa kịp nói xong thì giọng nói của Dương Tử Hiên vang lên cắt ngang lời nói của cô, mà nghiệt ngã hơn đi theo sau còn có Cao Kỳ Anh.
Dương Tử Hiên này hắn muốn làm cái gì? Không để Dương Tử Sâm lên tiếng Bạch Ngọc Lan lạnh giọng nói: “Ai cho các người vào đây, các người không biết đường gõ cửa sao?”
Vừa nói Bạch Ngọc Lan lại che trước người anh không để anh nhìn thấy Cao Kỳ Anh nhưng đã muộn, anh đã nhìn thấy và biểu tình của anh cũng dần dần thay đổi, đôi mắt đỏ au nhìn người phụ nữ mặc váy đen trước mặt mình.
Dương Tử Hiên nhìn biểu hiện của Dương Tử Sâm trong lòng vui vẻ, xem ra hắn đưa Cao Kỳ Anh đến đây không sai chút nào.
Dương Tử Hiên tự nhiên ôm eo của Cao Kỳ Anh trước mặt anh, không nhanh không chậm nói: “Tôi có gõ cửa nhưng hai người dường như không nghe thấy, anh hai, tôi đưa vợ chưa cưới đến đây để chào hỏi anh”
“Em yêu, chào anh chồng một tiếng đi.”
Dương Tử Hiên nói bên tai Cao Kỳ Anh còn tà ác nhìn Dương Tử Sâm.
Lời nói của hắn vừa rơi xuống không khí lập tức thay đổi, Bạch Ngọc Lan tức giận lạnh mắt nhìn hai người trước mặt mình, quát lên: “Hai người, cút ra ngoài cho tôi”
Sau đó cô lại quay lại nhìn người đàn ông phía sau, có chút lo sợ gọi: “Dương Tử Sâm”
Theo như phản ứng của anh chắc chắn anh sẽ nổi trận nổi đình cho coi,để tránh chuyện này xảy ra cô liền ôm lấy mặt anh, tha thiết nói: “Anh nhìn em đừng có nhìn bọn họ”
Thấy hành động của cô Dương Tử Hiên cười mỉa, “A, chị dâu làm sao lại không cho anh hai nhìn em dâu tương lai chứ, trước sau gì chẳng phải gặp mặt”
“Cậu im miệng, dẫn cô ta ra khỏi đây.”
Bạch Ngọc Lan tức giận đến run người, cô đã cố che đi hai người này vậy mà Dương Tử Hiên này dường như cố tình muốn anh nhìn cho bằng được, mục đích của tên này quá rõ ràng rồi, hắn là muốn cho Dương Tử Sâm nổi điên mà, cái tên âm hiểm này.
Dương Tử Hiên nhìn bộ dạng lãnh băng của cô càng thêm hứng thú, “Sao tôi phải đi ra, chúng tôi chưa nghe được lời chúc mừng của anh hai thì sẽ không ra”
“Cậu…
Bạch Ngọc Lan hoàn toàn bị chọc tức cô còn muốn nói cái gì thì cảm nhận được hơi thở bất ổn phía sau.
Cô không rảnh quan tâm bọn họ nữa, nếu bọn họ không đi cô sẽ dẫn anh đi.