Cô gái đó là ai?
Lục Thần Vũ là một người đàn ông trưởng thành, nếu như là điện thoại riêng của anh, nếu không có quan hệ thân thiết sao lại để cho người khác nghe được?
Hơn nữa, anh còn đang tắm…
Cô gái kia là tình nhân của anh ư?
Cô đang làm gì vậy?
Hứa Tuệ Tuệ cũng không biết mình rốt cuộc đang làm gì?
Cô cùng Lục Thần Vũ là quan hệ gì, Lục Thần Vũ vì sao lại giúp cô?
Cô chẳng qua chỉ là gả thay thôi, giữa hai người có hiệp nghị hòa bình, anh ở bên ngoài có người tình cũng là chuyện bình thường.
Tay Hứa Tuệ Tuệ không ngừng ra mồ hôi lạnh, lúc chín tuổi cô gặp biến cố, bị tất cả mọi người vứt bỏ, cô mất hơn mười năm để trở nên độc lập trưởng thành,thích ứng với cô đơn và kiên cường, ngoại trừ An An, cô không dám tùy tiện nhờ vả ai bất kì chuyện gì.
Cô không muốn bị người thân yêu nhất đâm một phát từ sau lưng, bị bọn họ đẩy tới vạn kiếp bất phục.
Thế nhưng, người đàn ông Lục Thần Vũ này cứ bá đạo mà xâm nhập vào cuộc sống của cô, trong thời gian ngắn phá vỡ lớp bọc mà cô cất công xây dựng, khiến cô sinh ra ỷ lại vào anh.
Ỷ lại sẽ biến thành thói quen, khiến bản thân trở nên yếu đuối.
Tay chân Hứa Tuệ Tuệ lạnh buốt, nhưng rồi cũng bình tĩnh lại, cô cầm điện thoại nhắn cho Ngô Hạo một tin:
"Đêm mai không gặp không về!"
Nước ngoài, trong phòng tổng thống, giám đốc PR
Liễu Nhu vẻ mặt kì quái nhìn vào điện thoại trong tay, lúc này Tô Uy đi tới: “Giám đốc Liễu, ai cho cô tiến vào trong phòng tổng giám đốc, còn nghe điện thoại của tổng giám đốc?”
Liễu Nhu vội vàng để tài liệu xuống: “ Tô thư ký, đây là văn kiện khẩn cấp của tổng giám đốc, tôi đã mang tới.
”
“Tổng giám đốc không thích có người vào phòng của ngài ấy, còn động đến đồ vật riêng của ngài, lần sau có văn kiện khẩn cấp cứ mang cho tôi là được rồi, nhớ kĩ, lần sau không được phép như vậy nữa, mau ra ngoài đi.
”
“Vâng, thư ký Tô.
”
“Đúng rồi, vừa nãy ai gọi điện tới?” Tô Uy hỏi.
Liễu Nhu lắc đầu: “Tôi cũng không biết, người kia không nói câu nào liền cúp máy.
”
Tô Uy cũng không để tâm, khoát tay áo: “Mau đi làm việc đi, Tổng giám đốc sắp phải về rồi.
”
“Thư ký Tô, vì sao Tổng giám đốc lại gấp gáp trở
về như vậy?”
“Giám đốc Liễu, cô làm tốt bổn phận của mình đi,không cần phải đi đoán thánh ý.
”
Sau khi Liễu Nhu đi, Tô Uy không nhịn được âm thầm suy nghĩ, Tổng giám đốc đại khái là kim ốc tàng kiều, vừa nãy thật sự bị bức ảnh kia trêu ghẹo rồi.
Hôm sau.
Hứa Tuệ Tuệ theo hẹn trước, đi tới trước phòng tổng thống 8206, ấn chuông cửa.
Rất nhanh, cửa phòng được mở ra, Ngô Hạo đứng cạnh cửa.
Hứa Tuệ Tuệ đi vào, Ngô Hạo lập tức đóng cửa phòng lại.
“ Ngô Hạo, thím Hoa đâu? Làm sao tôi biết được anh có lừa tôi hay không, anh gọi điện đi, tôi muốn nghe thấy giọng của thím Hoa.
” Hứa Tuệ Tuệ đi thẳng vào vấn đề chính.
Ngô Hạo gật đầu, lấy điện thoại ra, quay một dãy số.
Không lâu sau, đầu bên kia nhận máy, Ngô Hạo đưa điện thoại cho cô, Hứa Tuệ Tuệ đặt bên tai,giọng nói quen thuộc của thím Hoa truyền tới: “Alo…Alo…Ngô thiếu à, sao không nói chuyện thế.
Khi nào thì cậu để tôi gặp tiểu tiểu thư.
”
Thím Hoa vẫn một mực gọi mẹ Hứa Tuệ Tuệ là tiểu thư, cho nên cô chính là tiểu tiểu thư, mười năm trôi qua, Hứa Tuệ Tuệ đã lớn lên, nhưng thím Hoa vẫn xưng hô là tiểu tiểu thư.
Hốc mắt Hứa Tuệ Tuệ đỏ lên, tất cả mọi người đều thay đổi, duy chỉ có tình cảm của thím Hoa dành cho cô vẫn như cũ: “Alo, thím Hoa, là con, là con đây.
”.