Cậu vẫn không dùng kính ngữ khi nói chuyện với cô.
Cô khẽ suỵt, ngồi xổm trước mặt Tiểu Ân.
"Chị hỏi em có thật là em rất nhớ ba, rất muốn gặp ba đúng không?" "Cái đó..." "Giờ ba em đang ở tầng dưới, nếu em không muốn gặp chị sẽ bảo anh ta đi ngay" "Đừng, đừng mà." Tiểu Ân xua tay lia lịa.
"Em rất muốn gặp ba nhưng sao ba lại đến đây vậy?" "Tối qua chị đã đi tìm ba em, ba em nói rất muốn gặp em." "Thật sao? Ba rất muốn gặp em à?" "Phải.
Nhưng chuyện này nhất định không được nói cho mẹ em biết đâu đấy.
Nhớ chưa?" Cô căn dặn.
"Chỉ cần em được gặp ba, em hứa sẽ giữ bí mật với mẹ.
Cô bảo Tiểu Ân ngoéo tay, không được nói ra rồi gọi cho Lâm Vũ Phi kêu anh lên phòng 509.
Đứng trước cửa phòng 509, không dưng anh thấy hồi hộp.
Hít một hơi thật sâu, anh đưa tay gõ.
Hà Cẩn Ngôn ra mở, suýt ngã ngửa vì chiếc áo thun anh đang mặt.
Vì từ trước đến giờ cô chưa từng nhìn thấy anh mặc áo thun lại còn là áo có in hình siêu nhân đẳng trước.
"Anh...!mua cái này thật đó hả?" "Không được à?" "Không đâu.
Mau vào đi.
Tiểu Ân đang đợi anh đó."
Dù luôn miệng nói rất muốn gặp ba nhưng khi Lâm Vũ Phi đến, Tiểu Ân chỉ đứng ở cửa phòng nhìn.
"Sao thế? Em không nhận ra ba sao? Không phải em có ảnh sao?" Hà Cẩn Ngôn dịu dàng nói.
Tiểu Ân nhìn trong hình rồi nhìn Lâm Vũ Phi đang đứng trước mặt mình, mày nhíu chặt.
"Hay là thế này giống như ở trường học, chúng ta để cho ba tự giới thiệu một đoạn được không?" Hà Cẩn Ngôn kéo tay Tiểu Ân lại gần Lâm Vũ Phi.
Sau đó cô ra ngoài cho hai cha con nói chuyện.
Lâm Vũ Phi khuỵu gối xuống để nói với Tiểu Ân.
Anh xúc động, rưng rưng nói.
"Tiểu Ân, ba là Lâm Vũ Phi.
"Con là Gia Ân, tên thường gọi là Tiểu Ân.
Ba có phải là người cứu con ở bể bơi không?" "Phải." "Thì ra thật sự không phải là con nằm mơ." Tiểu Ân khịt mũi.
"Nhưng lúc đó ba không hề biết rằng con là con của ba.
Xin lỗi con, 8 năm nay ba không hề hay biết sự tồn tại của con.
Ba không cố ý đâu." "Thì ra ba không hề biết là có con." Tiểu Ân nhìn vào bức hình.
"Mẹ nói người trong ảnh chính là ba của con nhưng mẹ lại nói ba con đã chết rồi." Lâm Vũ Phi bóp nhẹ hai vai Tiểu Ân.
"Ba chưa chết.
Ba vẫn luôn ở đây.
Ba sẽ mãi mãi ở bên con." "Ba.." Tiểu Ân nhào vào lòng anh, gọi ba rất nhiều lần cho thỏa lòng mong nhớ.
Thắng bé khóc thút thít
Mai Siêu Phong” Dương Lệ Bình: Nhan sắc như thiếu nữ dù đã qua tuổi 60Ở tuổi 60, nữ diễn viên thủ vai Mai Siêu Phong trong “Anh hùng xạ điêu” Dương Lệ Bình vẫn khiến fans ngỡ ngàng vì trẻ trung như thiếu nữ...Chi tiếtQCTiểu Ân, xin lỗi con.
Ba không cố ý đầu "Con có ba rồi, không phải con đang nằm mơ.
Hà Cần Ngân đứng bên ngoài phòng, cảm nhận được hai cha con đoàn tụ thì thấy vui trong lòng.
Khi con như ba đều viết nhật ký a?" Lâm Vũ Phi đọc nhật ký của Tiểu Ân đưa, hỏi,
Dá.
Con dành tất cả những lời muốn nói với ba viết hết vào nhật ký.
Mẹ nói sau khi ba chết sẽ lên vũ trụ.
Nhưng con vẫn rất nhớ ba.
"Vậy con sẽ làm như thế nào?
Tiểu Ân ngôi trên ghế sofa, đung đưa hai chân.
"Con sẽ làm phi hành gia rồi lên vũ trụ gấp ba.
Nhưng mẹ nói muốn làm phi hành giá phải đọc rất nhiều sách nên giờ con đáng học rất chăm chỉ
Anh xoa đầu con trai.
"Thế con thích học môn gì nhất?" Con thích học...!thích học về nhất." "Vé há?"
Con ve tặng ba phi hành gia nhé.
Tiểu Ân lấy giấy bút ra, nằm dài trên sàn nhà về.
Đường Kính Chi và Hàn Dân về lại khách sạn.
Có hỏi khi thấy Hà Cẩn Ngôn đứng ngoài cửa.
"Sao cô lại đứng ở đây?"
Hà Cẩn Ngôn giật thót, ngạc nhiên.
"Không phải hai người đi làm rồi sao? Sao về nhanh vậy?" "Vì máy móc có chút vấn đề nên lịch trình buổi sản bị hủy rồi." Hàn Dân đáp.
"Tiểu Ân đâu?" Đường Kính Chi hỏi.
"À...!tôi đang chơi trốn tìm với nó.
Giờ tôi đang làm quỷ, giao hẹn là phải đếm tới 100 mới được vào."
Đường Kính Chi cười, nói.
"Thôi, đừng chơi nữa.
Tôi mua về một ít bánh bao phải để Tiểu Ân ăn nóng." Cô định vào thì Hà Cẩn Ngôn dang hai tay.
"Không được." "Sao vậy?"
Hà Cẩn Ngôn bối rối rồi cố tình nói to lên.
"Quỷ sắp vào này, nhanh trốn kĩ vào."
Đường Kính Chi cảm thấy lạ, cô xô người Hà Cẩn Ngôn qua bên, mở cửa vào.
Cô kinh ngạc khi thấy Lâm Vũ Phi.
"Anh chạy đến đây làm gì?" "Nếu anh không đến chẳng phải cả đời bị em lừa sao?" Lâm Vũ Phi đứng lên khỏi ghế nói.
"Anh nói gì em nghe không hiểu" "Tiểu Ân là con của anh phải không?"
Đường Kính Chi trong lòng rất run nhưng bề ngoài vẫn giữ bình tĩnh.
"Tiểu Ân họ Đường, không phải họ Lâm." "Em nghĩ anh là trẻ lên ba à.
Chẳng lẽ em định dùng mấy lời này để gạt anh sao?" "Lâm Vũ Phi, xin anh đừng có nghĩ như vậy.
Tiểu Ân và anh một chút quan hệ cũng không có."
Lâm Vũ Phi vò tóc.
"Tôi thật không hiểu nổi sao các người phải cùng nhau lừa dối tôi? Tôi còn tưởng tôi đã mất Tiểu là Ân từ lâu rồi.
Chính em đã để tôi trở thành kẻ có tội bao năm nay, là em khiến tôi và con..."
Tiểu Ân níu áo mẹ.
"Mẹ đừng đuổi ba đi có được không?" "Đó không phải là ba con "Rõ ràng đó là ba con.
Sao mẹ lại lừa con? Lừa con là ba đã chết nhưng rõ ràng là ba vẫn còn sống.
Sao mẹ lại lừa con?" Tiểu Ân òa khóc.
"Ba vẫn còn sống thế mà mẹ lại lừa con là ba đã chết.
Tại sao chứ?" Trong quán cà phê tầng dưới.
Lâm Vũ Phi ngồi đối diện Đường Kính Chi, nói.
"Chuyện đã đến nước này, em vẫn muốn phủ nhận quan hệ giữa anh và Tiểu Ân sao?"
Đường Kính Chi gật, liếm môi.
"Đúng vậy.
Tiểu Ân là con của anh nhưng quan hệ của hai người cũng chỉ dừng lại ở đây thôi." "Thế này là ý gì?” "8 năm qua sự vắng mặt của anh không hề cản trở sự trưởng thành của nó, sau này cũng không." "Chỉ vì tính ích kỷ của em khiến anh đánh mất Tiểu Ân suốt 8 năm.
Anh nói cho em biết, Tiểu Ân đã là con của anh, anh sẽ không để lỡ mất thêm cái gì nữa đâu.
Anh sẽ làm tất cả những gì có thể để chăm sóc cho nó." "Anh dựa vào cái gì chứ? Em đã một mình nuôi dạy Tiểu
Ân 8 năm.
Anh nghĩ anh làm thế này là có thể cướp Tiểu Ân khỏi em sao?" Cô trợn mắt nhìn thẳng người đối diện.
"Là ai để cho Tiểu Ân 8 năm nay thành một đứa trẻ không cha?"
Câu hỏi của Lâm Vũ Phi làm cô thở dài một hơi, nhẹ giọng.
"Em và Tiểu Ân đều sống rất tốt, đột nhiên anh xuất hiện chỉ làm cho nó thấy hỗn loạn mà thôi." "Anh làm thằng bé hỗn loạn? Đừng quên rằng chính em đã luôn lừa nó, anh có thể tha thứ cho mọi điều em đã từng làm với anh.
Em có thể lừa anh nhưng anh không cách nào tha thứ cho việc đến trẻ con em cũng lừa." Lâm Vũ Phi nói như dằn mặt cô.
"Anh nghĩ anh là ai? Tiểu Ân có người ba như anh, anh nghĩ rằng nó sẽ hạnh phúc sao? Hôn nhân không thể tiếp tục duy trì thì ly hôn là xong.
Nhưng anh có thể đối với một đứa trẻ như vậy sao? Tình yêu không phải chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi mà là cả đời." "Ly hôn là quyết định của một mình anh sao?"
Cô cười xót xa.
"Đúng vậy.
Em cũng là một người thất bại trong hôn nhân nhưng em tự hào là một người mẹ xứng đáng.
Còn anh, anh đã làm gì cho Tiểu Ân?"
Anh chỉ tay vô người mình.
"Em đã bao giờ cho anh cơ hội chưa? Anh đâu phải là không muốn làm gì mà chính em đã tước đi quyền đó của anh nếu không anh chắc chắn sẽ là một người ba tốt.
Còn nữa ban đầu người nói không cần Tiểu Ân là em." "Lúc anh bỏ đi một mạch chính là lúc anh quyết định từ bỏ đứa trẻ rồi.
Vì vậy, Lâm Vũ Phi, anh đừng làm phiền hai mẹ con em nữa.
Anh không có quyền cũng không có tư cách xuất hiện trước mặt nó." "Em đang nói chuyện tư cách với anh đấy à? Em nói chuyện quyền lợi với anh sao? Đi nói với luật sư của anh là đi." Anh rời khỏi quán khi dứt câu.