Lúc này, máy bay Boeing 787 đang ở trên không, gia đình ba người bọn
họ đang ngồi trước bàn ăn, yên lặng thưởng thức bữa tối, không có bất kì sự quấy rầy nào, bên tai còn vang lên tiếng nhạc ballad.
Đông Đình Phong lắc nhẹ ly rượu vang trên tay, nhìn con trai đã ăn
xong đám cà rốt mà nó ghét, rồi lại cùng cô ríu ra ríu rít, nó đang kể
về những chuyện tức cười mà nó thấy ở trường học, cùng với những chuyện
mà nó chưa thấy trong sách trước đây.
Tình mẫu tử ngập tràn, cả người toát lên vẻ hoạt bát khó gặp, thật
giống một cặp mẹ con thật sự. Hai người thân thiết đến mức còn không
nhìn thấy đến sự tồn tại của hắn.
Haizzz, hắn đột nhiên nghĩ đem theo tiểu tử này bên cạnh có phải chuyện ngốc nghếch không?
Nó có khả năng hấp dẫn ánh nhìn của cô.
Hắn phát hiện, con trai so với bản thân người làm cha như hắn còn nhận được sự yêu quý của phụ nữ hơn nhiều.
Phát hiện này thực sự khiến người ta có chút nản lòng.
“Ba, tối nay con có thể ngủ với mẹ được không?”
Đông Kỳ nói đến vấn đề liên quan đến súng ống mà Ninh Mẫn nghiễm
nhiên là chuyên gia về phương diện này, hai mẹ con càng nói càng ăn ý,
tiểu tử này bắt đầu muốn giành quyền “ngủ” cùng cô với hắn.
Đâu có thể!
Hắn thích ôm người con gái này ngủ, hắn đâu chịu để nhường phúc lợi liên quan đến hạnh phúc của cả đời cho ai.
Hư, hắn phải để tiểu tử này hiểu rõ một chuyện: Vun đắp tình cảm vợ chồng quan trọng hơn vun đắp tình cảm mẹ con rất nhiều.
“Không được!”
Hắn không hề nghĩ ngợi gì cự tuyệt.
“Tại sao không được? Con vẫn còn rất nhiều chuyện nới với mẹ… Ba xem, mấy hôm nay ba mẹ đã có thế giới của riêng mình rồi, con cũng đâu kêu
ca tiếng nào! Hiện giờ không dễ gì mà Tiểu Kỳ gặp được mẹ, ba phải
nhường mẹ cho con! Tình cảm vợ chồng cần phải vun đắp, nhưng tình cảm mẹ con cũng phải củng cố chứ…”
Đông Kỳ đáng thương chớp chớp đôi mắt to tròn.
Ninh Mẫn nghe mà không nhịn được cười, đứa trẻ này tại sao lại giống tiểu đại nhân như vậy?
Cô không phát biểu ý kiến mà ngồi yên nhìn xem hắn sẽ làm gì để xử lí sự tranh giành giữa hai cha con này.
Đông Đình Phong cự tuyệt:
“Sau này, ban ngày con có thể nói chuyện nhiều với mẹ. Còn buổi tối
không phải thương lượng. Con phải tự ngủ. Là nam tử hán nhỏ thì không
thể dựa vào mẹ ngủ!”
“Ba là nam tử hán lớn, vậy không phải cũng không được dựa vào mẹ ngủ
sao? Ngủ với mẹ không có liên quan gì đến vấn đề tuổi tác, mà là mức độ
khoan dung. Ba đúng là con quỷ hẹp hòi, mẹ không phải của một mình ba,
dựa vào cái gì mà ba không cho con ngủ, dù sao thì tối nay con vẫn muốn
ngủ với mẹ!”
Đông Kỳ bĩu môi hạ chiến thư, hôm nay cậu nhất phải giành được quyền
ngủ với mẹ, nói xong cậu quay sang hỏi ý kiến của khán giả Ninh Mẫn:
“Mẹ, nếu không do mẹ quyết định, mẹ nói đi, mẹ muốn ngủ với ai?”
Đông Đình Phong mỉm cười một cái, thì thầm vào tai con trai mấy câu.
Vừa mới chiến đấu vì lợi ích của bản thân với tiểu tử này xong mà tại sao lúc này thái độ lại quay ngược 180 độ thế kia:
“Được rồi, được rồi! Con ngủ một mình là được chứ gì! Mẹ, chúc mẹ ngủ ngon.”
Đông Kỳ hôn nhẹ vào má Ninh Mẫn một cái, mặc dù không cam lòng nhưng cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp.
Đông Đình Phong gọi Trần Tụy, rất nhanh sau Trần Tụy vào đắt Tiểu Kỳ đi.
“Này, rốt cuộc lúc nãy anh đã nói gì với nó?”
Ninh Mẫn lau miệng, cô ăn đủ no rồi, và đồng hồ cũng chỉ 10 giờ, bọn
họ đã dùng bữa 1 tiếng đồng hồ. Thời gian đã không còn sớm, máy bay phải mất 10 tiếng nữa mới hạ cánh, nên lúc này cô phải đi ngủ.
“Em đoán xem!”
Đông Đình Phong kéo Ninh Mẫn vào phòng ngủ, khóe môi vẫn cong lên, lộ rõ vẻ khoái trá, đột nhiên cảm thấy con trai rất dễ dụ, vì muốn có được em gái, cái gì nó cũng nhịn.
Em gái a… ha…
Ánh mắt hắn nhìn xuống bụng cô, trong lòng nghĩ: Phải có cố gắng, cố gắng, có lẽ sẽ…
Khóe miệng vì suy nghĩ này mà cong lên.
Đúng, suy nghĩ muốn cô có thai của hắn càng lúc càng mãnh liệt!
Đông Kỳ đến một cách kì lạ khiến hắn phải chấp nhận, sau đó hắn lại từ từ thích con búp bê đáng yêu này.
Nhưng con búp bê này cũng không rõ lai lịch.
Hắn chưa từng trải qua cảm giác ngọt ngào khi cố gắng để có được đứa
trẻ, cũng chưa từng cảm nhận được sự vui vẻ của người cha khi đứa trẻ ra đời. Trong hơn một năm đó, hắn cho rằng đó là con trai của người khác,
nên lúc đó hắn không quan tâm nhiều. Tình cảm ba con hiện giờ đều là do
sau này hắn từ từ tích lũy.
Hắn hiện giờ khát khao có được trải nghiệm đó trên người cô: trải qua cảm giác cố gắng có được đứa trẻ đến cả người ướt đẫm mồ hôi, rồi niềm
vui hạnh phúc khi biết tin có thai, niềm vui khi chờ mong đứa trẻ từng
ngày lớn lên, cùng với sự điên cuồng khi đứa trẻ cất tiếng khóc chào
đời, quá trình đó, hắn chỉ muốn chia sẻ cùng cô, và cũng chỉ có thể là
cô.
Ninh Mẫn liếc một cái, không biết hắn đang nghĩ gì cũng không muốn
đoán. Ánh mắt cô liếc qua các vật dụng trên máy bay, trong đầu đột nhiên xuất hiện bốn chữ: Tôn quý, xa hoa.
Trên đời này, có vô số người. Có những người sống trong cảnh nghèo
khổ, ăn không no, mặc không đủ; nhưng có những kẻ giàu sang, họ ăn no
mặc ấm, còn có thể theo đuổi những thú vui, ít tiền thì đi du lịch trong nước, nhiều tiền thì xuất ngoại để hiểu được tinh hoa văn hóa của các
nước trên thế giới. Lúc đó, khi mua vé máy bay, có người sẽ chỉ ngồi
trên ghế hạng thương gia, có người lại ngồi ghế hạng VIP, nhưng cũng có
người dùng chuyên cơ riêng có phục vụ đi ra đi vào của mình, đây chính
là điểm khác biệt giữa người với người.
Và người đàn ông bên cạnh cô có đủ thực lực như vậy.
Đây cũng không phải lần đầu cô ngồi máy bay tư nhân, nhiều năm trước, cô đã ngồi trên chiếc Boeing 747-8, nội thất trang trí bên trong cũng
không thể sánh được ở đây. Nhưng lúc đó, cô là vệ sĩ đặc biệt của Hoắc
Khải Hàng, ngoài ra còn là người tình bí mật; còn lần này, cô trở thành
người đàn bà của Đông Đình Phong.
Ai cũng nói tài sản của Đông gia không thể thống kê được, quả là đúng thật. Đông gia hiện nay ở trong nước rất dè dặt, bởi vì không muốn
tranh giành với hai gia tộc chính trị khác, còn ở nước ngoài, mấy năm
nay, doanh thu của Đông thị rất lớn. Lớn thế nào thì khó ước tính được.
“Nghe nói chuyên cơ này là quà tặng của Đông lão gia nhân dịp sinh nhật lần thứ 24 của anh.”
Chuyện này cô cũng nghe qua.
Quà sinh nhật của những gia đình bình thường thì chỉ là cà vạt, hay
bút máy gì đó; còn người có tiền thì, nào là tặng xe, tặng nhà cũng có
nhưng máy bay. Haizzz, đây là món quà xa xỉ nhất trên đời mà Ninh Mẫn
thấy.
Đông Đình Phong cười, cũng không giái thích về chiếc chuyên cơ mà họ đang đi là của Uông Dĩ Hàm.
Chiều nay, anh đã làm hai việc.
Thứ nhất, mượn chuyên cơ của Dĩ Hàm.
Lúc đó, Dĩ Hàm tròn mắt thấy lạ: “Của cậu không dùng, sao lại dùng của tôi?”
Hắn cười: “Cậu đoán xem!”
Đương nhiên Uông Dĩ Hàm không đoán được.
Thứ hai là hắn nói với ông nội rằng hắn đã đi Trường Tam Châu.
Đây chỉ là chút thủ đoạn đánh lừa đối phương.
Mục đích duy nhất của hắn là: Phòng ngừa cẩn thận tránh hậu họa ập đến.
Hắn cảm thấy Hách Quân có thể trở lại, và hai nước cờ này của hắn có
thể giúp hắn dễ dàng rời khỏi Đông Ngải Quốc, tạm thời sống thanh tĩnh.
Đúng, chỉ là tạm thời.
Hắn cần thời gian và không gian để tạo cơ sở cho hôn nhân của hắn, chắc chắn nắm được người phụ nữ này.
“Ừ, ông nội tặng!”
24 tuổi, hắn nhận được một món quà rất lớn, nhưng cũng phải trả một cái giá rất đắt.
Cảm giác trải nghiệm lần đầu tiên trong đời của hắn chính là đêm đó,
cảm giác ấy vẫn in sâu trong lòng hắn, nhưng hắn không dám nghĩ lại. Cho tới khi người con gái này đến và lấp đầy ấn tượng cũ và cho hắn cảm xúc mới lạ. 6 năm sau, người con gái này cho hắn cảm giác khoái lạc còn sâu đậm và ma mị gấp nhiều lần so với trước.
“Đông lão gia cũng thật hào phóng!”
Cô cảm thán.
Đông Đình Phong mỉm cười, quay đầu nhìn:
“Đông gia không thiếu tiền. Cái Đông gia mua không phải là chuyên cơ, mà là sự an toàn của bản thân. Những phi công, tiếp viên của Đông gia
đều là nhân tài ưu tú được chọn lựa cẩn thận. Tuyển chọn khắt khe, nhưng một khi được tuyển dụng thì sẽ kí hợp đồng 10 năm, đãi ngộ tốt hơn gấp
ba bốn lần so với các hãng hàng không dân dụng bình thường.”
“Người có tiền vĩnh viễn không biết nỗi khổ của kẻ không có tiền.”
Cô lẩm bẩm một câu, liếc hắn:
“Chúng ta căn bản không cùng một thế giới.”
Ở Tổ Liệp Phong, tiền lương của cô cũng được xem là tốt, nhưng cũng
không thể bằng một phần của phi công lái máy bay cho nhà hắn. Đông gia
thật sự có thể đốt tiền.
“Ai nói không phải. Đã từng! Hiện tại, không phải em cầm thẻ ngân hàng của anh sao?”
Đẩy cửa chính phòng ngủ ra, Đông Đình Phong kéo cô vào một gian phòng ngủ tinh xảo xa hoa, tháo ra cà vạt ngồi xuống trên giường, vỗ vỗ vào
bên cạnh, ý bảo cô đi ngồi xuống.
Cô đây mới không thèm ngoan ngoãn nghe theo!
Đây là giường, vị trí kia quá nhạy cảm! Loại cảm giác thân mật thể xác này rốt cuộc cô vẫn chưa quen.
“Tôi thích tiêu tiền do mình tự kiếm, đó là cảm giác có làm có hưởng.”
Cô chọn đến ngồi trên ghế sofa.
Hắn cười một tiếng.
Đúng, cô không coi trọng tiền tài, cũng không xem trọng tướng mạo,
cho nên, cô đối mặt hắn lúc nào cũng lạnh tĩnh như vậy. Nhưng hắn không
muốn nhìn thấy cô bình tĩnh, nó sẽ làm hắn sinh ra loại cảm giác lo lắng được mất.
“Nếu như em thích kiếm tiền vậy cũng được, chờ sang năm mới anh sẽ
sắp xếp cho em một công việc ở công ty, em thích làm cái gì tùy em
chọn…”
Ninh Mẫn nghe mà ngẩn ra.
Sang năm mới?
Đúng rồi, chớp mắt đã sắp sang năm mới rồi!
Cô đã rời nhà 6 năm, mỗi một năm đều cùng Vãn Vãn cô đơn ở bên ngoài
đón mừng năm mới, còn cha mẹ thì tại Đông Ngải Quốc, gia đình chia cắt,
nhà không ra nhà… Năm nay, thật vất vả mới được về nước, cũng không ngờ
lại gặp nạn như vậy, không thể cùng ba mẹ đoàn tụ cũng bỏ đi, đằng này
lại còn phải chia lìa với con gái.
Cuộc đời ơi, tại sao lại có nhiều ly tán như vậy.
“Làm sao vậy?”
Giây phút đó, hắn thấy trên mặt cô chợt lóe lên chút đau thương ngơ ngẩn, ngay cả nụ cười cũng bị thu vào.
“Mệt sao?”
“Không!”
Cô nhẹ nhàng nói:
“Anh đi tắm đi! Hôm nay mệt mỏi một ngày. Đi ngủ sớm một chút!”
“Ừ!”
Hắn gật đầu đứng lên, đến gần cô, hai tay chống vào tay vịn của ghế
sô pha đơn, tỉ mỉ xem xét khuôn mặt khiến hắn mê muội này, cánh môi kia
bởi vì uống rượu hay sao lại đỏ lên trông rất đẹp mắt đến vậy?
“Hay cùng tắm đi?”
Giọng nói rất có từ tính mang theo một loại dẫn dụ, trong đầu người đàn ông này chỉ toàn cảnh dây dưa hôm trước trong bồn tắm.
“Không cần!”
Cô trừng mắt, mặt bất giác đỏ bừng lên, có chút thẹn thùng trong đáy mắt cô.
Nhưng hắn thích nhìn dáng vẻ cô thẹn thùng phá vỡ nét thanh lạnh trên khuôn mặt đó, nó khiến cô càng thêm kiều diễm!
“Vậy tắm xong, sau đó chúng ta nói chuyện…”
Đông Đình Phong kinh ngạc nhìn thoáng qua, đứng dậy hôn một cái lên mặt cô rồi đi vào nhà tắm.
Người đàn ông này hôn cô càng lúc càng tự nhiên rồi.
Cô có chút bất đắc dĩ, tim không khỏi đập loạn đi một nhịp.
Thừa lúc hắn tắm cô sửa sọn lại hành lý một tý. Lúc chiều dì Lý nói đã chuẩn bị xong cả, bởi bà nói là do tiên sinh dặn dò.
Trong vali là một chút quần áo mùa hè, tất cả đều chưa cắt mác, lúc này ở Australia là mùa hè, rất nóng.
Cô chọn lấy một bộ đồ ngủ, vốn định thay nhưng lại phát hiện này bộ
này quá hở, là nội y sexy. Cô trừng mắt một lúc lâu, khuôn mặt nóng lên, hừ, mặc loại quần áo này lên người, đó là tự tìm lấy phiền toái. Cô
tuyệt đối không mặc.
Cũng may, ở dưới cùng vẫn còn một bộ áo ngủ tử tế!
Cô thay xong liền chui vào chăn, ôm lấy chiếc gối ôm, đem cả khuôn
mặt vùi sâu, sau đó suy nghĩ. Môi trường xa lạ, cuộc sống xa lạ, tâm
tình xa lạ.
Cô nằm trên giường suy nghĩ, có chút không nhận ra chính mình. Tại sao lại dễ dàng lên giường với người đàn ông khác như vậy?
Đây thực sự không giống phong cách của cô.
Cô chưa bao giờ là loại người táo bạo đó !
Nhưng chuyện này đã xảy ra quá rõ ràng như vậy.
Khi Đông Đình Phong mặc áo ngủ đi ra, đúng lúc nghe thấy tiếng gõ cửa. Hắn đi mở cửa.
“Boss, phòng truyền tin có điện thoại vệ tinh của ngài. Một là ở
Australia gọi đến, một là A Lực gọi tới, ngài có cần nghe không…”
Trần Tụy báo cáo.
Đông Đình Phong quay đầu nói với Ninh Mẫn: “Chờ anh, anh đi nghe điện thoại!”
Điện thoại từ Australia gọi đến là chuyện tài chính của tập đoàn,
Đông Đình Phong ra chỉ thị một lúc, quá trình này mất khoảng 45 phút.
Dập máy xong, hắn lại nhận điện thoại của A Lực:
“Chuyện gì mà vội vã như vậy?”
Sau khi lên máy bay, hắn liền tắt điện thoại, mặc dù chuyên cơ này
không cấm dùng thiết bị di động nhưng xuất phát từ thói quen, cũng như
dự phòng về tai họa ngầm nào đó, tắt máy là một loại bản năng. Hiện tại
máy bay hắn sử dụng là chuyên cơ tự kết nối điện thoại vệ tinh. Nếu
không phải phát sinh chuyện khẩn cấp, chắc chắn A Lực sẽ không gọi điện
thoại đến.
“Xảy ra chút chuyện!”
“Chuyện gì?”
“Vợ chồng An Đức vừa mới xảy ra tai nạn giao thông, An Đức tử vong
tại chỗ, Chu Huệ đang cấp cứu, vết thương vô cùng nghiêm trọng, theo như Kiều Sâm, tính mạng e rằng không giữ được…”
Không biết có phải do nguyên nhân nhiệt độ trong phòng không đủ hay
không nhưng khi nghe tin này xong nó sống lưng Đông Đình Phong bỗng dưng lạnh buốt.
Trong nháy mắt, hắn mơ hồ, yên lặng khoảng ba mươi giây mới nói tiếp:
“Nói rõ toàn bộ quá trình đi!”
A Lực nói:
“Sau khi An Đức vợ chồng rời khỏi Vườn Tử Kinh thì trở về bệnh viện.
Trong lúc này, An Đức từng rời đi. Chu Huệ liên tục đợi tại phòng bệnh
cùng An Na. Đến đêm, chúng tôi có nghe trộm được cuộc điện thoại của An
Đức gọi cho Chu Huệ, khiến bà ta vội vàng trở về nhà một chuyến. Sau Chu Huệ trở lại Ngự Cung, chúng tôi lại một lần nữa nghe lén được một số
điện thoại của Chu Huệ, bà ta kể lại toàn bộ chuyện xảy ra hôm nay ở
Vườn Tử Kinh, sau đó còn nói ra một câu.”
“Nói gì?”
“Nếu như An Na không được gả vào Đông gia, bà ta sẽ đem số tài liệu đó công bố ra bên ngoài!”
Khóe môi Đông Đình Phong thu lại, vợ chồng An Đức quả nhiên vẫn còn che giấu.
“Sau đó thì sao!”
“Người đàn ông thần bí trong điện thoại kia bảo bọn họ đến Thượng
Quán gặp hắn. Sau đó, bọn họ đi. Nửa đường thì bị một chiếc xe tải đâm
phải. An Đức lăn ra và bị đè chết tại chỗ, còn hai chân Chu Huệ đều bị
gãy, đầu cũng bị nứt… Tử vong tại chỗ còn có lái xe của chiếc xe tải,
cùng với hai người đi đường.”
“Đây sợ rằng không đơn giản chỉ là tai nạn xe cộ bình thường! Đã tiến hành điều tra với người đàn ông thần bí kia chưa?”
Ánh mắt Đông Đình Phong lạnh như băng, ngón tay đập nhẹ mặt bàn, giọng nói nghiêm nghị hỏi.
“Từ số điện thoại thì không điều tra được manh mối gì!”
“Bên Thượng Quán đó cũng không có ai sao?”
“Vâng!”
Đông Đình Phong không khỏi cười lạnh, những người kia thủ đoạn quả
thật tàn độc, chỉ vì muốn che dấu tội ác của mình mà không từ thủ đoạn,
hết lần này đến lần khác giết người diệt khẩu. Doanh nhân Nhật Bản chết, bác sĩ La trúng gió, người trung gian đánh tráo đứa trẻ cũng chết một
cách kì lạ…
Lúc trước, ở Vườn Tử Kinh hắn nói với Thôi Tán, An gia có thể không
biết rõ những nội tình nên không có bức hỏi vợ chồng An Đức, bởi vì hắn
muốn thả dây dài bắt cá lớn. Thật không ngờ rằng, con cá kia lại tàn độc như vậy, thẳng tay nuốt chửng vật cản đường của hắn.
Đang suy nghĩ thì đầu dây bên kia truyền đến giọng nói mệt mỏi của Hà Cúc Hoa:
“Cẩn Chi!”
“Mẹ!”
“Ta hiện tại đang ở bệnh viện. An Đức chết rất thảm, cuộc phẫu thuật của Chu Huệ…”
Hà Cúc Hoa hít sâu một hơi, run rẩy một lúc mới nói tiếp:
“Thất bại rồi, bà ấy đã chết trên bàn phẫu thuật. Vừa nãy… Ta cùng bà ấy nhìn mặt lần cuối…”
Đông Đình Phong nghe được, chắc mẹ hắn rất buồn, dù sao cũng bạn thân từ nhỏ đến lớn, tình cảm mấy chục năm, ai gặp phải chuyện như vậy cũng
khó tránh khỏi bi thương.
“Mẹ, mẹ đừng buồn! Xin lỗi vì hiện giờ con không thể ở bên mẹ!”
Hà Cúc Hoa cố đè nén thanh âm nức nở nghẹn ngào nói với hắn:
“Không sao. Có chú Đường con ở đây rồi.”
“Vậy thì tốt!”
“Ta muốn nói với con một chuyện!”
“Mẹ cứ nói!”
“Lúc Chu Huệ ra đi có cầu xin ta một chuyện…”
Đông Đình Phong không hỏi, ngón tay văn vê sợi dây điện thoại lắng nghe.
Dừng lại một lúc, mẹ hắn nhẹ nhàng nói:
“Bà ấy muốn nhờ con chăm sóc An Na. Cẩn Chi, An gia đã không còn một ai, nên ta đã đồng ý.”
Chuyện này hắn cũng đoán được.
“Vâng!”
Đông Đình Phong nhẹ nhàng trả lời một tiếng:
“Chuyện này cứ nghe mẹ!”
Hà Cúc Hoa thấy hắn không phản đối, rồi quay sang trầm trầm than một tiếng:
“Tiểu An khóc rất thương tâm, vữa này nó khóc đến mức ngất đi. Vợ
chồng An Đức hình như vẫn chưa nói với nó chuyện kia nên nó liên tục đòi gọi điện thoại cho con… Đứa trẻ này thật đáng thương… Haizzz, ta không
có cho nó biết là con đã xuất ngoại… Còn nữa, lần này con đi công tác
mấy ngày? Lúc tang lễ có thể có mặt không? Người chết đã chết rồi, dù
sao cũng là trưởng bối quen biết 30 năm… Ta hy vọng đến lúc đó con có
thể có mặt…”
“Con sẽ cố gắng sắp xếp!”
“Vậy là tốt rồi!”
Hai mẹ con lại tán gẫu trong một lát, Đông Đình Phong nói để A Lực
nghe máy rồi dặn dò ít lời sau đó đập máy, tâm tình đột nhiên có chút
nặng trĩu, hắn đột nhiên có một loại cảm giác giống như ta không giết
người mà người lại vì ta mà chết, rốt cuộc là ai đang cài bẫy hắn?
Hắn suy nghĩ rất lâu, lúc trở về phòng, hắn thấy cô đã ngủ rất say, khuôn mặt trắng hồng đáng yêu.
Thấy cô, những phiền phức kia cũng giảm bớt đi mấy phần, hắn chui vào chăn, nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng, cô rất ngoan ngoãn dựa sát vào hắn.
Hắn không nhịn được hôn vài cái vào trán cô, cô bị quấy nhĩu nhíu mày lại, vùi đầu vào ngực hắn, tiếp tục ngủ.
Hắn bật cười, không phải đã ngủ cả buổi chiều sao mà lúc này vẫn còn mệt mỏi như vậy?
Được rồi, kỳ thật hắn cũng có chút mệt mỏi, nhưng hắn không làm sao
ngủ được, nhìn cô mà mắt thế nào cũng không muốn nhắm lại, trong đầu suy nghĩ lại trào lên, nhưng vẫn bị hắn đè xuống. Cuối cùng, hắn mệt mỏi,
cứ như vậy ôm lấy cô, yên lặng ngủ.
Lần đầu tiên hắn phát hiện, đi công tác là một chuyện thật tốt.
****
Nhưng ngày hôm nay đối với An Na mà nói là một ngày tai họa, cả cha và mẹ của cô ta đều qua đời.
Khi đối diện với cha mẹ người đầy máu, cô ta thật sự không dám tin,
buổi chiều vẫn còn nói chuyện vậy mà giờ đây lại thành ra bộ dạng như
vậy.
9 giờ 30 phút ngày 12 tháng 1 năm 2012, sau hai tiếng phẫu thuật,
Kiều Sâm đi ra, vẻ mặt ảm đạm tuyên bố một kết quả khiến con người ta
phát điên:
“Xin lỗi, An tiểu thư, chúng ta đã cố gắng hết sức. Bà Chu hiện giờ
còn vài phần ý thức, bà ấy muốn gặp cô, và Đông phu nhân, mọi người hãy
vào gặp mặt một chút đi!”
Lúc này cô ta muốn ngã ra, may mà có Đường Bân đỡ lấy, đưa cô ta vào trong.
2 giờ trước, khi nghe thấy tin này cô ta không thể nào tin nổi đây là sự thật, nhưng khi cô ta nhìn thấy thi thể cha mình nằm đó, cô ta có
cảm giác tim bị bóp chặt, lúc này cô ta muốn có ai đó để dựa vào, cô ta
liền gọi điện cho Đông Đình Phong.
Nhưng cô ta gọi không được. Sau đó, cô ta lại gọi cho Trần Tụy, nhưng điện thoại tắt máy.
Cô ta luống cuống, nước mắt giàn giụa, tuyệt vọng vì không gọi được. Cuối cùng, cô ta ôm lấy Hà Cúc Hoa:
“Dì Hoa, dì Hoa, ba cháu chết rồi… Dì Hoa, cháu muốn tìm anh Phong, dì Hoa… cháu sợ lắm… cháu phải làm sao đây…”
Hà Cúc Hoa vừa chạy tới, sau khi biết được tình hình liền ôm lấy cô ta:
“Kiều Sâm rất giỏi, nhất định có thể cứu được mẹ cháu… Đừng khóc đừng khóc…”
Đáng tiếc, Kiều Sâm có giỏi bao nhiêu cũng không thể cải tử hoàn sinh.
Sau 2 tiếng phẫu thuật, Chu Huệ không thể cứu được.
“A Cúc…”
Hà Cúc Hoa nắm lấy bàn tay người bạn già.
“Tôi đây!”
“Tiểu An!”
Bà ta lại với tay về phía An Na.
An Na lau đi nước mắt, vội vàng nắm lấy.
“Xin bà… Tôi giao Tiểu An cho bà… Làm con dâu… hay là con gái cũng
được… Đừng để nó cô đơn! An gia đã không còn ai… A Cúc, tôi xin bà…”
Chu Huệ cố gắng mở to mắt cầu xin Hà Cúc Hoa chăm sóc cho đứa con mà bà ta yêu quý.
“Được, cứ giao cho tôi!”
Hà Cúc Hoa đồng ý:
“Tôi nhất định sẽ đối tốt với nó! Nhất định!”
Lúc này bà không biết, lời hứa này của bà sẽ đem lại tại họa cho đứa con trai mà bà hết mực yêu thương.