Trong thư phòng, có một người phụ nữ đang ngồi, phu nhân của ông ta,
người vợ trên luật pháp, bởi vì câu nói này mà cau mày, đáy mắt không
dám tin:
“Thế nào mà lại dính đến Đông Đình Phong?”
“Nghe nói là vệ sĩ Đông gia bắt nhầm, đưa Ninh Sênh Ca về Đông gia.
Sau đó, Ninh Sênh Ca và Đông đại thiếu vừa gặp đã yêu, liền kết hôn…”
Trợ lí báo lại cho bà ta.
“Vừa gặp đã yêu?”
Hoắc phu nhân nhắc lại 4 chữ này, ngữ khí chế nhạo giống như nghe thấy một chuyện nực cười:
“Chữ này có chút quen thuộc. 6 năm trước, người cô ta vừa gặp đã yêu
là Tiểu Hàng, 6 năm sau lại trở thành Đông Đình Phong sao? Nhưng cô ta
đúng là rất biết chọn người. Chọn toàn những người tốt nhất ở Đông Ngải
Quốc. Đây là cô ta muốn gì? Muốn làm hồng nhan họa thủy sao?”
Giọng nói đó càng lúc càng lạnh lùng, có một loại tức giận trong đó:
“Con đàn bà này muốn hủy diệt Hoắc Khải Hàng, muốn hủy diệt Hoắc gia!”
“Đè tin tức này xuống!”
Hoắc Trường An thản nhiên hạ lệnh cho thuộc hạ Tiểu Cao, cúi đầu nhặt chén trà. Cũng may, vẫn chưa vỡ, đây là chiếc chén mà ông ta thích
nhất. Mấy năm nay, ông ta vẫn luôn dùng chiếc chén này uống trà, đi đâu
cũng mang theo, đã thành thói quen.
“Sợ là không giấu được!” Tiểu Cao do dự nói, “Người của Hoắc thiếu vẫn luôn tìm hiểu tin tức của đội trưởng Ninh.”
“Không giấu được cũng phải giấu! Nói rõ với Dương Khai và Hách Quân. Đại sự phải để lên hàng đầu.”
Hoắc phu nhân nặng nề phân phó.
Người đàn ông không nói gì, cầm cốc nước hung hăng uống, nghe thấy
câu này liền tiếp lời: “Không giấu được thì không cần giấu. Bọn người
Dương Khai cũng có chừng mực. Thuận theo tự nhiên mà làm. Ra ngoài đi!”
Ông ta phất tay.
“Rõ!”
Tiểu Cao đi ra.
“Đây là ông định không quản sao?”
Hoắc phu nhân ngồi trước bàn, lạnh lùng nhìn chồng mình, cố đè nén tức giận:
“4 năm trước, tôi đã nói với ông, phải bắt Khải Hàng kết hôn. Kết quả ông lại dung túng cho nó phá hỏng hôn sự. Trường An, tôi hao tâm tổn
sức vì cái nhà này như vậy, tại sao trong mắt ông, tôi lại thành kẻ bất
lương thủ đoạn dã man hả?”
Người đàn ông kéo kéo chiếc cà vạt, đi lại gần, đặt cốc nước xuống bàn, ánh mắt uy hiếp quét qua một lượt:
“Đây là bà đang muốn giành công trước mặt tôi sao? Muốn thể hiện bà
đã tận tụy vì cái nhà này thế nào sao? Ngay cả chuyện chung thân đại sự
của con trai cũng hi sinh? Hay là 30 năm nay, bà giữ cái phần mộ này quá buồn nên muốn kéo thêm người khác xuống cho vui?”
Trong lời nói có ý châm chọc khiến sắc mặt Hoắc phu nhân trắng bệch,
sau đó, là một tiếng cười nặng nề, đằng sau sự nặng nề đó là cảm giác
tang thương:
“Đúng vậy, tôi buồn chán, cần có người giải sầu. Nhưng tôi không vì
vậy mà thao túng chuyện hôn nhân đại sự của con trai mình. Hôn sự với
Trương gia là ông đồng ý. Đứa trẻ đó thật lòng thích Khải Hàng, xuất
thân cũng rất tốt, tính tình dịu dàng, hơn nữa còn hiếu thảo. Như vậy
không hợp với con trai ông sao? Ông vì muốn giúp đỡ con trai mình mà hủy hôn với Trương gia sao? Chẳng qua là vì tôi và Trương gia thân thiết,
nên ông thấy không thuận mắt, đúng không? Ông nhìn Ninh Sênh Ca xem,
tính tình tệ như vậy, có lần đánh nhau với con trai ông liền đánh nó nằm rạp trên mặt đất. Ra đòn rất nặng…”
“Vậy tôi không phải nên chúc mừng bà sao, hiện tại cuối cùng cũng có người tiếp nhận vị trí ôn thần này.”
Ông ta cười lạnh một cái, hung hăng ra ngoài.
Đây đâu phải chuyện có thể vui mừng, nếu Khải Hàng biết được, ai có
thể đảm bảo được hắn sẽ gây ra chuyện gì. Hiện tại là thời gian nhạy
cảm, hắn ngàn vạn lần không thể có tin đồn. Người đàn ông này còn là ba
ruột của hắn, mà hoàn toàn không quan tâm.
Hoắc phu nhân câm nín, ánh mắt tang thương như bị bại trận, cả người chán chường.
30 năm nay, mỗi lần gặp mặt, bọn họ đều không vui rồi rời đi, bà ta
đã quen, nếu như không phải vì xảy ra chuyện, sợ rằng ngay cả một phút,
một giây Hoắc Trường An cũng không muốn ở ngôi nhà này. Bên ngoài, có
quá nhiều người đàn bà đang đợi ông ta chiếu cố, chứ không phải chỉ có
riêng mình bà ta.
Kết hôn 30 năm, Hoắc Trường An chỉ bước vào phòng bà ta 2 lần, sau đó, bà ta một mình chăm con đến bây giờ.
Người đàn ông này chưa từng nhìn thẳng vào mắt bà ta: Chỉ bởi vì bà
ta đã hại chết người phụ nữ quan trọng nhất của ông ta, cho nên, ông ta
từ chối ly hôn, giữ bà ta lại trong cuộc hôn nhân giống như nấm mồ này.
****
Ngày thứ 2 đến Australia, Ninh Mẫn trở thành Đông phu nhân, tốc độ như vậy thật sự cô vẫn không cách nào biết trước được.
Cô cảm thấy, từ sau khi gặp người đàn ông mang tên Đông Đình Phong
này, cuộc sống của cô lại lần nữa rơi vào trạng thái không thể khống chế được.
Hắn là phúc tinh của cô, nhưng cũng là khắc tinh của cô.
Nhớ lại ngày trước, lúc ở Trung Quốc, có một đồng nghiệp đã theo đuổi cô suốt 3 năm, cô chỉ cười, cuối cùng thẳng thán từ chối.
Còn Đông Đình Phong ư, một tháng đã khiến cô trở thành người đàn bà của hắn.
Khoảng cách giữa 3 năm và 1 tháng không thể nào so sánh được, sau này nếu bị đồng nghiệp đó biết, không biết anh ta sẽ nghĩ thế nào?
Đầu tiên, Đông Đình Phong dùng điện thoại vệ tinh gọi điện báo tin về Ba Thành:
“Ông, mẹ, cô Dạng, mọi người đều ở đó à, thật tốt, mọi người có nhìn
thấy không, đây là giấy chứng nhận kết hôn. Cháu và A Ninh đã đăng ký
rồi!”
Đông Lục Phúc, Đông Dạng, Hà Cúc Hoa đang nói chuyện thì nhận được
điện thoại, cả ba đều ngồi trước màn hình, lúc nhìn thấy Đông Đình Phong ở Australia đang ôm cô gái đó liền cảm thấy rất cổ quái, bọn họ chưa
bao giờ thấy hắn thân thiết đến như vậy, nghe thấy những lời này mà trợn mắt nhìn, tất cả đều không giấu được sự ngạc nhiên.
“Tiểu tử thối, hành động cũng thật nhanh nhẹ!”
Đông Lục Phúc mắng một câu, nhưng mặt mày cười mãn nguyện.
Đây là chuyện tốt, cuối cùng đứa trẻ này đã tìm được người con gái nó thích. Thế giới này rất rộng lớn, nhưng muốn tìm được người mình thực
sự yêu không phải dễ dàng, tìm đúng thì cả đời hạnh phúc, tìm sai thì cả đời mệt mỏi.
Đông Dạng ở bên cạnh cũng cười thầm, chân thành chúc hắn hạnh phúc,
bà sớm đã nhìn thấy hai đứa trẻ này sẽ có tương lai, chỉ là không ngờ
lại nhanh như vậy:
“Chúc mừng, chúc mừng… Cưới được người mình yêu… Haizz, đợi chút, các cháu không phải vì có… mà kết hôn đấy chứ?”
Đông Đình Phong thấy được vẻ ngại ngùng trong mắt vợ, bất giấc mỉm cười:
“Có thể. Bà cô trẻ, Tiểu Phong của cô vẫn luôn cố gắng, hãy tin cháu, đợi sau khi cô móc hồng bao thành hôn xong, không bao lâu sẽ phải móc
hồng bao lần thứ hai.”
Cái này giống như ăn không nói có, khiến Ninh Mẫn càng xấu hổ. Người
này, trước mặt trưởng bối tại sao lại ăn nói trắng trợn như vậy… Hơn
nữa, mặt còn không hề đỏ, đúng là đồ mặt dày, còn cô thì ngược lại, mặt
đỏ bừng cả lên.
Đông Dạng thấy vậy cười xấu xa, ôm ngực, dùng tay chỉ chỉ:
“Ta đã thấy rồi, tiểu tử cháu là loài lang sói, sống 30 năm, khó tìm
được con linh dương non ngon như vậy, một khi đã phá giới thì không nói
được. Xem đi, xem đi, mấy ngày ta không gặp mà trông tiểu cô nương của
chúng ta đã gầy đi trông thấy. Haizz, đừng trách chúng ta làm trưởng bối không nhắc nhở, hai cháu ân ái thì ân ái, nhưng đừng vì ân ái mà ảnh
hưởng sức khỏe… Thời gian mang thai phải chú ý đến chất lượng chứ không
phải số lượng… Đứa trẻ khỏe mạnh mới là quan trọng nhất… Haizz, không
đúng, các cháu đều bị thương, không phải đang uống thuốc sao? Nếu là
đang uống thuốc thì ngàn vạn lần đừng mang thai. Nhất định phải sinh ra
một cô bé có thể khiến Tiểu Kỳ yêu thích, có thể chơi cùng nó.”
“Không uống thuốc, cháu không uống. A Ninh cũng không, yên tâm đi,
hai bọn cháu căn bản rất tốt, bảo đảm sẽ sinh ra một đứa trẻ kháu khỉnh, hoạt bát.”
“Sặc… đẹp chết cháu đúng không, Ninh tiểu thư nhà người ta còn không
biết có muốn sinh hay không… Đúng không, Tiểu Ninh… Trời ơi, Tiểu Ninh
hay ngại… Ba, ba xem xem, mặt đỏ lên kìa… Aizz, ta nói này Tiểu Ninh,
chồng cháu muốn sinh con gái đến phát điên rồi, nếu vậy, cháu cứ sinh
cho nó một đứa con trai đi… Xem nó kìa, đắc ý như vậy, Đông Cẩn Chi, ta
nói cho cháu biết, cháu lợi hại thế nào thì cũng không thể khống chế
được chuyện sinh con trai hay con gái đâu…”
Đông Lục Phúc ư, ông vẫn ngồi bên cạnh cười, tưởng tượng cảnh được bế cháu mà mong đợi:
“Sinh nhiều vào, nhất định phải sinh nhiều vào! Đông gia quá vắng vẻ mà…”
“Không vấn đề! Ông cứ đợi đi! Lần đầu không phải con gái, vậy tiếp tục lần hai, tóm lại đến bao giờ sinh được con gái mới thôi…”
Đông Đình Phong cười đáp ứng, ai ngờ, đằng sau lưng lại bị nhéo một cái:
“Aiya, phu nhân vẫn ngại sao, hại chết anh rồi…”
Bên kia, Đông Dạng vỗ tay cười: “Tiểu tử này nên bị véo, cháu là lợn
nái ư mà đẻ suốt vậy. Sinh một, hai đứa là được rồi. Cháu muốn chết vì
mệt sao…”
Có cái hố nào hay không, Ninh Mẫn thật sự muốn tự chôn mình mà. Ông
cháu 3 đời nhà này nói chuyện với nhau thật sự không có ngại ngùng gì,
nhưng đồng thời cũng thể hiện rõ một tình cảm thân thiết.
Cô câm nín không trả lời, trong lòng thật sự rất hiếu kì, người phụ
nữ giả mạo Đông Dạng đang ở Đông gia này rốt cuộc là ai, tại sao lại
thân thiết với Đông Đình Phong và Đông Lục Phúc như vậy.
Về phần Hà Cúc Hoa, bà vẫn yên lặng ngồi bên cạnh, cánh môi mang ý
cười, chỉ là nụ cười ấy mang theo nét u sầu, không biết tại sao, Ninh
Mẫn cảm thấy sắc mặt người phụ nữ này có chút tiều tụy. Có thể là bởi vì Đông Tán!