Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 152



Tháng 1 ở Australia là mùa hạ, ban ngày thời tiết nóng nực.

Hơn ba giờ, mặt trời sắp lặn, Đông Kỳ nói: "Mẹ, chúng ta ra bờ biển một chút được không."

Mấy ngày nay, bọn họ không bước ra khỏi nhà, qua thời gian, ngẫu nhiên lên mạng, nhìn xem tin tức, mới có thể làm cho cô cảm giác mình vẫn là một bộ phận trong xã hội này.

Cô rất thích chỗ như vậy không người quấy nhiễu, yên lặng như thế, có thể làm cho người quyết định rất nhiều thứ.

"Được, vậy thì đi ra ngoài một chút! Kêu A Xán và A La, chúng ta sẽ lái xe đi. Rất gần đi một vòng rồi về, ba ba của con cũng sắp trở về rồi..."

"Dạ!"

Mắt Đông Kỳ lóe sáng:

"Con đi đổi giày!"

Mông nhỏ uốn éo, như muốn tránh.

"Chờ một chút..."

Cô túm bé lại.

"Chuyện gì ạ?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên.

"Ừm, mẹ muốn hỏi con một chuyện."

"Dạ!"

Tiểu gia hỏa ghé vào trong ngực cô

Cô nhéo nhéo cái mũi của nhóc:

"Có một chuyện, mẹ rất ngạc nhiên, vì sao tiểu Kỳ thích có em gái như vậy?"

Đông Kỳ nghe xong, phản xạ có điều kiện mãnh liệt nhìn chằm chằm vào bụng của cô, trong cái miệng nhỏ nhắn lập tức nói một câu:

"Mẹ, trong bụng của mẹ có em gái rồi hả?"

"Khục... không có... mẹ chỉ muốn hỏi con sao chỉ thích em gái... em trai không được sao? Hoặc là chị gái..."

Đông Kỳ nghiêng cái đầu nhỏ, lập tức nghiêm trang sữa đúng lỗi trong lời nói của cô:

"Mẹ, bây giờ mẹ cũng chỉ có thể sinh muội muội hoặc tỷ tỷ cho con, không sinh được tỷ tỷ a... mẹ cũng không phải Mèo máy đôrêmon, làm sao cũng không có khả năng trở lại quá khứ."

Cô sờ sờ cái mũi của mình cười, vấn đề này, hoàn toàn chính xác:

"Ý của mẹ nói, nếu có một chị gái tới làm bạn với con, con có thích hay không?"

Đôi mắt tròn xoe của nhóc lập tức hiển hiện nghi hoặc, cái hiểu cái không, suy nghĩ một chút mới nói:

"mẹ muốn giống như bà trẻ, đi nhận nuôi một chị gái hay anh trai hả?"

"Bà trẻ của con nhận con nuôi?"

"Ân! Bà trẻ hàng năm sẽ giúp đỡ bọn họ đọc sách! Bà ội nói, cái này gọi là việc thiện. một ngày làm một việc thiện, tích thiện thành đức. Đây là gia phong Đông gia. Bà còn để con tự do làm việc thiện. Nói, làm việc thiện sẽ có thiện báo... Cho nên, tiền mừng hàng năm của con đều quyên ra ngoài..."

Ninh Mẫn nghe xong mỉm cười, Hà Cúc Hoa lương thiện, theo như Đông Kỳ nói, sau này chỉ cần bồi dưỡng tốt, tương lai nhóc nhất định có thể như cha nhóc, một người thành công, là người đàn ông có tấm lòng thiện lương.

"Ý là vậy! Nhưng bà trẻ nhận nuôi, chỉ giúp đỡ vật chất một chút, còn mẹ nói là nếu một ngày kia, sẽ có một chị gái xuất hiện trong cuộc sống của chúng ta, đến lúc đó, con có thể chấp nhận sao?"

"Sao ạ?"

Đông Kỳ nhăn mày.

"Như thế nào, không thích sao?"

Đông Kỳ lắc đầu: "Con chưa gặp người đó, làm sao biết có thích hay không ạ?"

Cũng phải!

"Mẹ, con cũng có thể hỏi mẹ ba chuyện sao? Chỉ cần mẹ trả lời, con có thể biết con có thể chấp nhận hay không..."

"Được a! con hỏi đi..."

"Bé có ngốc hay không? Một ngày chỉ biết hỏi con tại sao, con không thích!"

"Không, bé rất thông minh, trò chơi chạy trốn, nếu có thể qua một cửa ải bé sẽ chiến thắng!"

Mắt Đông kỳ sáng ngời, nói như vậy, nhóc sẽ có một bạn cùng chung chí hướng.

Này cũng rất tốt.

"Bé đó có thích khóc hay không? Động một chút lại oa oa khóc rống?"

"Không, bé thích cười, những người muốn khi dễ người của bé, đều bị bé chỉnh ngược lại! Ân, bé còn biết chút võ thuật!"

Đáy mắt Đông kỳ bỗng nhiên có sắc khí hiếm có, nói như vậy, có phải nó cũng có bạn cùng luyện võ hay không?

Ừm, không tệ a!

"Bé đó có dã man hay không? Là một người không nói lý, con sẽ không thích..."

"Không, bé rất nhu thuận, là bé ngoan trong mắt các chú và dì."

"Như vậy ạ..."

Đông Kỳ rất chân thành suy tư một chút:

"Thông minh, thích cười, ngoan ngoãn, những này con điều thích, nhưng sao bé đó lại lớn hơn con? Con thích làm anh trai, có thể bảo vệ bé, làm em trai, nghe đã cảm thấy thấp nhất rồi... Không tốt!"

Nói xong, nhóc còn nhíu chân mày.

Ninh Mẫn nghe không khỏi cười ôm lấy đứa nhỏ đáng yêu này.

Ân, sau này, cái này cũng chính là người nguyện ý dùng lực lượng của mình để bảo vệ người khác —— giống như cha nhóc.

"Nếu như là em gái, con sẽ vo cùng vui mừng, nếu như là chị gái, con cần xem xét một chút, chỉ cần bé không bức con gọi bé là chị, con rất hoan nghênh..."

Niinh Mẫn lần nữa bật cười, có thể tưởng tượng sau này, một trai một gái, vì tranh giành ai là lão đại, việc này chẳng phải rất thú vị sao.

"Mẹ, bé đó là ai vậy? Nhà của chúng ta sẽ nhận nuôi một đứa bé như vậy sao?"

"Đến lúc đó xem. Có lẽ sẽ có một bé gái ở chung nhà với chúng ta..."

Cô nói, trong lòng rất chờ mong, cũng không biết Hoắc Khải Hàng có chịu hay không …

10 phút về sau, Ninh Mẫn được sự chỉ dẫn của chị Thu, A Xán cùng A La đi theo,tới bãi biển.

Gió nóng, mang theo chút hương vị của biển, cùng hơi thở tự do, khiến cô cảm thấy bình thản trước nay chưa từng có.

Bốn tháng sau, cô lại có thể quang minh chính đại sống dưới ánh nắng mặt trời. Cái này đáng quý. Mạc dù cô có chút lo lắng, sợ trong lúc cô buông lỏng cảnh giác mà đến ám sát, nhưng Đông Đình Phong từng nói với cô:

"Chúng ta ngồi trong chuyên cơ. Hành tung được giữ bí mật. Bọn họ sẽ không tìm không thấy em!"

Nói đến, những ngày này, cuộc sống của cô rất bình tĩnh.

Ở chỗ này, cô tận hưởng cuộc sống không màng danh lợi.

Giờ phút này, bước chân trên bãi cát, hít vào hơi thở của biển, tâm tình vui sướng, cuộc sống bình thường thanh thản cô thích nhất, không có máu tươi cùng giết chóc, không có tâm cơ, thật tốt.

Ngày hôm nay, trên bờ biển xuất hiện một bộ bức tranh xinh đẹp:

Một cái cô gái xinh đẹp bước trên bờ cát màu vàng, sau lưng là bé trai đáng yêu, hai người, một trước một sau, làm theo ý mình, không có mục đích, chơi cát, đá lấy mảnh sóng, nhặt lấy vỏ sò, bắt lấy ánh mặt trời...

Cô gái vô cùng mê người, một bộ váy dài, không có tay, cổ bâu, trước ngực thêu đóa hoa xinh đẹp màu xanh biết, nồng đậm phong cách Trung Quốc, cổ cùng hai tay lộ trong không khí, da thịt tuyết trắng, tóc dài buộc thành đuôi ngựa, đón gió lay động, lộ ra thanh xuân dạt dào, tinh thần phấn chấn rạng rỡ. Thắt lưng được cài đai lưng xiinh đẹp, trên tay đeo chiếc vòng thủy tinh, chân mang giày búp bê, giẫm lên cát mịn.

Đôi mắt ôn nhu của cô nhìn sống biển dâng lên xuống,, tiễn đưa trời chiều trở lại, chim hải âu biển bay vọt, nghe tiếng cười của biển.

Trên bờ biển khắp nơi đều có dù che nắng, người rất nhiều,mọi ngừoi giống như cá mòi xếp hàng phơi nắng, ở chỗ này, cô gái này đã trở thành phong cảnh, xinh đẹp vừa xem liền hiểu ngay —— cô nhã nhặn lịch sự, cùng ưu nhã, rất nhanh hấp dẫn không ít đàn ông đến đến gần.

"Tiểu thư, có muốn cùng lên du thuyền hóng mát hay không(bằng xe)?"

Có một người Úc, cười sáng lạn, muốn mời người đẹp.

Ninh Mẫn vừa muốn cự tuyệt, Đông Kỳ vụt chạy tới, cười tủm tỉm hỏi:

"Du thuyền của chú ở đâu?"

"Là cái kia!"

"Ồ, sao nhỏ vậy, chú còn không biết xấu hổ mời mẹ con đi hóng mát (bằng xe)?"

"Ách, cô ấy là mẹ cháu?"

Đối phương rất giật mình.

Đông Kỳ nghiêng đầu, hai tay chống eo, nói Anh văn lưu loát, trả lời:

"Chẳng lẽ chú không có nhìn ra sao? Mẹ con chúng tôi chỉ có một mặt!"

Người con trai Úc có chút không tin:

"Cô ấy còn trẻ như vậy, tại sao có thể là mẹ con..."

Nhìn về phía người nhiều lắm khoảng 20 tuổi, anh nghĩ cô vẫn là một sinh viên.

"Còn trẻ không thể là mẹ con sao? Ai, ba ba của con ở gần đây, chú chớ quấy rầy mẹ con, mẹ con không thích nói chuyện cùng người ngoài."

Ba ba hỏi nhóc: "Đang làm gì đó?"

Nhóc nói: "Hóng gió trên bãi cát ạ!"

Ba ba nói: "Coi chừng mẹ con, đừng để người xa lạ tới gần mẹ con, có biết không? Ba ba lập tức về nhà."

Được ba ba ủy thác, nhóc đương nhiên sẽ không để cho người khác tới gần mẹ.

Ninh Mẫn hơi cười, rất phối hợp kêu một tiếng:

"Con trai, chúng ta đi về, đi xa như vậy, ba của con sẽ không tìm thấy chúng ta!"

Cô nhìn người kia gật gật đầu, nắm tay con trai đi về.

Người con trai đáng tiếc đứng tại nguyên chỗ thở dài, còn tưởng rằng đã tìm được tình nhân trong mộng, lại không nghĩ người ta sớm là hoa có chủ.

Ninh Mẫn cũng không biết một khắc này, một chiếc dù che nắng cách cô không xa, có một người đàn ông nhìn cô chằm chằm, bởi vì sự xuất hiện của cô, mà ánh mắt kinh diễm.

Người đàn ông này thấy được một bộ bức tranh xinh đẹp:

Gió biển thổi, một nhúm đuôi ngựa, nhẹ bay lên; váy dài bay theo gió; da thịt tuyết trắng, trở nên trắng sáng; con mắt trong suốt, môi cong cong, cười yếu ớt như hoa...

Cô gái xinh đẹp này, đem kính râm trên đầu, giọng ấm áp, ôn nhu kêu:

"Đi chậm một chút... Coi chừng dưới chân..."

Thanh âm kia, rất nhanh bị lấn áp bởi tiếng động ầm ầm của biển, có thể theo gió biển thổi tới tai của hắn.

"Nữ nhân này, tôi đã muốn! Ai cũng đừng muốn cùng tôi đoạt..."

Hắn vừa nói xông, ánh mắt sáng quắc đứng lên, lấy đai lưng hoa văn hình sói, hung hăng vênh váo như vậy.

Bên cạnh có một đứa con trai bộ dáng khoảng mười tám ~ chín tuổi, trên tay cầm bóng chuyền, quả bóng đảo quanh đầu ngón tay anh, nghe được lời này, hắn nhìn sang, ánh mắt không hiểu đột nhiên sáng ngời, nắm chặt bóng lại, nhìn không chuyển mắt, say mê.

Cũng chính là ngày hôm nay, Đông Đình Phong khắc sâu lĩnh giáo được vận hoa đào của bà xã, một chiêu đã trêu chọc đến nhiều người...

Chạng vạng tối 4h 30', anh kết thúc tất cả công việc, ngồi xe về nhà xe, suy nghĩ phải như thế nào hưởng thụ bữa ăn ngon với bà xã của mình, lại nhận được điện thoại của vệ sĩ A La:

"Đông tiên sinh, không tốt rồi, phu nhân cùng người kia đánh nhau... Người kia, người kia muốn cướp phu nhân làm tình ~ nhân..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.