Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 179



Đông Đình Phong cảm thấy trong đầu có gì lướt qua nhưng hắn chưa kịp nắm bắt liền mất tiêu, mi tâm có chút nhăn lại.

"Ồ, đây không phải là ông cố ngoại, bà ngoại, còn có ông ngoại sao? Sao mọi người đều ở đây hết vậy?"

Ninh Khuynh Vãn không để ý tới nét mặt là lạ của Đông Đình Phong, mới sáng đã thấy được ba người Ninh gia, ngạc nhiên kêu to lên.

Bên kia, Lăng Châu sớm đã nhận ra bé là ai, vội vàng đứng lên, chạy ra ngoài kích động kêu:

"Vãn Vãn!"

"Bà ngoại khỏe, ông ngoại khỏe, ông cố ngoại khỏe, được gặp mọi người ở đây con vui quá.."

Ninh Khuynh Vãn ngọt ngào lên tiếng, duỗi bàn tay nhỏ bé mềm mại ra, muốn bà ngoại ôm.

"Bà ngoại, cháu nhớ ngoại muốn chết luôn!"

"Đến đến, bà ngoại ôm, tiểu tổ tông ơi, cháu muốn hù chết ngoại sao! Mẹ cháu đâu? Mẹ cháu ở đâu? Không phải nói, cháu và chú Hoắc đi tìm mẹ cháu sao?"

Lăng Châu hung hăng hôn lên mặt bé vài cái, vội vàng nhìn ra bên ngoài, cũng không thấy đứa con gái yêu quý của bà.

"Mẫn Mẫn rất nhanh sẽ đến, bác gái đừng nóng vội!"

Đông Đình Phong khiêm tốn lễ phép trả lời. Lúc nãy mới nói chuyện điện thoại A Ninh nói có chút việc sẽ gặp sao. Hắn nghĩ có lẽ cô là nói đến chuyện này đi. Có điều nghe giọng nói của cô cũng không biết cô muốn làm gì.

Lăng Châu nghe vậy, quay đầu không khỏi đánh giá đứa con rể mới gặp lần đầu này, bộ dáng anh tuấn cao lớn, ngược lại là cho bà ấn tượng không tồi ——

Bà biết đến Đông Đình Phong chỉ qua truyền thông thôi, đây cũng là lần đầu tiên bà gặp người đàn ông truyền kỳ này ngoài đời thật. Hoàn toàn khác với bộ dáng lạnh nhạt trên truyền thông, rất ưu nhã. Cùng Hoắc Khải Hàng âm trầm thì hoàn toàn khác nhau.

Trong lòng Lăng Châu vụng trộm so sánh một chút, tâm tình phức tạp vô cùng.

Con gái bảo bối của bà ah, lúc nhỏ đã có tính cách quái đản, cũng không thân cận mấy với con trai, làm cho bà đau đầu không thôi.

Lúc nhỏ bà mong cô có thể nữ tính một chút, như vậy sẽ dễ dàng tìm một người chồng hơn. Sau khi lớn lên, cô lại ở chung với đám con trai nhưng nguyên đám đó lại kính sợ, bội phục cô hơn, nhưng người theo đuổi cũng không thiếu, ai mà biết cô lại chẳng để ý tới ai.

Cuối cùng, tính tình bạo phát luôn, chưa chồng mà đã có con, còn cắn chặt răng thế nào cũng không chịu nói ra cha đứa bé là ai?

Không chỉ có như thế, còn cứng đầu dọa lấy cái chết để được sinh con.

Khi đó, bà đối với đứa bé này thật sự là tức giận ah, sao đứa nhỏ này lại không có mắt nhìn vậy chứ, cái này căn bản là tự hủy tương lai.

Cho đến ba năm sau, Hoắc Khải Hàng tìm tới tận cửa rồi, bà mới biết được, nguyên lai Vãn Vãn là huyết mạch của Hoắc gia.

Sau khi mọi chuyện được rõ ràng, bà đã từng hỏi qua con gái:

"Hoắc Khải Hàng nếu muốn giải trừ hôn nhân, con có tính toán gì không?"

Cô nghe, cười chua xót nói:

"Mẹ, gia đình như vậy, chúng ta trèo cao không được đâu!"

Bà cũng chưa từ bỏ ý định, lại hỏi: "Chẳng lẽ con muốn cho Vãn Vãn cả đời cũng không biết cha đẻ của mình là ai sao? Khi còn bé, đứa nhỏ sẽ không có cảm giác gì, nhưng đợi nó lớn hơn, trên lưng bị gán cái danh con tư sinh, thực không tốt!"

Cô im lặng một lúc, mới nói: "Không cần phải gả cho Hoắc Khải Hàng. Nếu có duyên, tìm một người đàn ông không ghét bỏ thân phận của Vãn Vãn, thì vẫn có cơ hội để cho Vãn Vãn sống vui vẻ khỏe mạnh trong một gia đình thôi..."

"Nhưng vấn đề ở đây là con căn bản không có để ý tới ai."

"Bây giờ con bắt đầu để ý được chưa. Tranh thủ khi Vãn Vãn vừa một tuổi, sẽ tìm được cho nó một người ba!"

Cô chỉ trả lời qua loa, có chút bắt đắc dĩ.

Bà sợ con gái sẽ tùy tiện tìm một người đàn ông để kết hôn, cho nên chuyện này bà cũng không dám thúc dục nhiều.

Rồi vài năm đó, bà luôn để ý tới Hoắc lên đường.

Sau khi hắn bắt đầu giải trừ hôn ước, ông nội của hắn lại tìm đối tượng để hắn lập gia đình. Gia cảnh đều không tồi. Mỗi lần ông nội hắn tìm đối tượng đều vô cùng gần.

Bà nhìn mà cảm khái, gia tộc này có người đàn ông như vậy, Mẫn Mẫn mà gả cho hắn nhất định sẽ rất mệt mỏi.

Cho nên, khi Hoắc Khải Hàng đến tìm, bà đều cắn răng không nói tung tích của Mẫn Mẫn cho hắn biết.

Đều nói mẹ vợ con rể, càng nhìn càng hợp mắt, càng vui mừng, đối với Hoắc Khải Hàng, Lăng Châu cũng rất thích. Đứa nhỏ này cũng rất kính trọng hai ông bà, nhưng đối với người mẹ cường thế, cùng với chuyện cha hắn ở bên ngoài nuôi tình nhân, bà thật không dám khen.

Bà muốn quan sát kỹ hơn! Không vội, nếu đứa nhỏ này có tình, sớm muộn gì cũng sẽ tìm được Mẫn Mẫn.

Về sau, quả thật là đã tìm được.

Thật không nghĩ đến, hắn tìm được Mẫn Mẫn, nhưng sau khi dẫn Vãn Vãn về, thì số phận của Mẫn Mẫn lại thay đổi đáng sợ như vậy.

Bốn tháng, Mẫn Mẫn gặp nhiều trắc trở, mấy lần kề cận cái chết, mà người làm mẹ như bà, cũng vì vậy mà không ăn không ngủ, con mắt khóc đến muốn hư, thị lực thoáng cái giảm đi rất nhiều.

Vốn đối với Mẫn Mẫn, bà đã không còn ôm hi vọng gì, tai nạn trên không thật sự rất khó có kỳ tích.

Không ngờ, vừa lúc đó, một tờ giấy chứng nhận, lại thay đổi tất cả.

Ngày đó, lúc bà nhìn thấy giấy kết hôn, có thể nói là kinh ngạc đến ngây người —— hình trên giấy chứng nhận kết hôn đúng là con gái bà.

Con gái đáng lẽ gặp tai nạn, lại ở cùng một chỗ với người truyền kỳ của Đông gia, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy không thể tin nổi ah!

Mà giờ khắc này, đứa con rể truyền kỳ đang đứng trước mặt bà.

"Cậu là Cẩn Chi?"

Lăng Châu nhìn người đàn ông anh tuấn trước mặt, hai tay cũng ôm chặt lấy Vãn Vãn.

"Vâng!"

Đông Đình Phong cười nói:

"Hôm đó, con muốn gặp bác một chút. Nhưng bác trai nói bác không có ở đó, đã đi vào bệnh viện chăm sóc ông Ninh."

"Ừm... Ngày đó, ta rất kinh ngạc..."

Đây là nói thật.

"A, tiểu tử này, không tệ... Cẩn Chi phải không? Bữa trước cháu nhờ người gửi đưa cho ta ít trà, ta rất thích, đến đến, tới đây ngồi..."

Ninh Đại Hải và Ninh Trùng cũng đứng dậy nghênh đón, giọng nói sang sảng nói, hiển nhiên là rất hài lòng với đứa cháu rễ này.

Người Ninh gia thừa nhận Đông Đình Phong khiến cho ba người Đông gia đều mỉm cười, thành viên trong hai gia đình nói chuyện qua lại, không khí rất hòa hợp.

Lúc này, Ninh Mẫn cũng đang trên đường tới. Cô cũng không biết họ muốn đi gặp ai. Một đường chỉ đẩy Hoắc Khải Hàng đi. Thật ra hắn cũng không yêu cầu cô làm vậy, viện trưởng cố ý điều bác sĩ và y tá đi theo. Nhưng Hoắc phu nhân lại kêu cô đẩy xe. Cô cũng không có lên tiếng. Đẩy thì đẩy thôi!

Trong đầu lại hiện lên một cảnh tượng: người đàn ông ngồi xe lăn, người phụ nữ giúp đẩy xe, ai nhìn vào cũng khẳng định có quan hệ vợ chồng.

Bởi vì cô thấy Hoắc phu nhân nhìn về phía bọn họ mỉm cười, rất hài lòng.

Lúc đẩy cửa phòng VIP ra, bên trong vọng ra âm thanh đang nói chuyện.

Ngya lúc này Đông Đình Phong quay đầu, vừa vặn đối diện ánh mắt kinh ngạc của Ninh Mẫn, ánh mắt sâu một chút.

Hoắc Khải Hàng thì nhàn nhạt liếc một cái..

"Bà ngoại, mẹ tới rồi, ba ba cũng đến.."

Ninh Khuynh Vãn ở trong ngực Lăng Châu tuột xuống, bởi vì cơ thể còn dược tính như nhũn ra, bé bước đi có chút lung lay, Đông Đình Phong thấy thế, che chở ở phía sau cho đến khi bé tới ôm chân mẹ.

Hắn đứng tại chỗ, chăm chú nhìn cô, thật muốn hung hăng ôm cô vào lòng.

Còn Ninh Mẫn thì từ lúc nhìn thấy cảnh trước mắt thì đã sớm kinh ngạc đến ngây người:

Người nên đến, người không nên đến, sao lại tụ tập một chỗ này rồi.

Cô không phải bị hoa mắt chứ!

Ba mẹ của cô, còn có ông nội, đều ở đây…..

Cơ thể cô không ngăn đưuọc run rẩy, trong cổ họng như có cục bông chắn ngang, một âm thanh cũng không thể phát ra, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào ba mẹ, nhìn thấy mẹ che miệng, thoáng cái đỏ mắt rơi lệ, vẻ mặt vui mừng lại đau khổ. Lòng của cô càng co quắp!

Hoắc Khải Hàng bỗng nhiên lăn bánh xe, nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn phản ứng của Ninh Mẫn, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Giờ khắc này, hắn rất muốn đứng lên, lấy thân hình cao lớn của mình che đi ánh mắt nhìn chăm chú khiến người ta chán ghét kia, bất đắc dĩ hắn bây giờ hữu tâm vô lực.

Hắn chỉ có thể đè nén cảm giác không thoải mái trong lòng, vỗ tay cô, nói: "Bác trai và bác gái bởi vì chuyện của em, thời gian này không biết đã khổ sở như thế nào rồi. Ba mẹ anh hiểu được tâm trạng của những người làm cha mẹ, nên hôm nay dẫn họ đến đây."

"Ừ!"

Cô dùng hết sức mới nặn ra một chữ nhưng cũng vô dụng. Chân cô như nhũn ra cũng không biết đi đường nào, hai tay luôn chống trên ghế dựa.

Hoắc Khải Hàng nhìn thoáng qua, mới quay đầu, xoa đầu con gái, môi cong lên một chút ôn nhu hỏi:

"Vừa nãy con chạy đi đâu? Bà nội gọi điện thoại cũng không tìm được con..."

"Có chút chuyện nhỏ, ba ba đừng lo lắng. Con vẫn tốt đó thôi... Con còn nói chuyện với chú này... Lại náo với Đông Kỳ..."

Bé chỉ hai cha con Đông Đình Phong, ngọt ngào trả lời.

Hoắc Khải Hàng nhìn theo ngón tay bé, vẻ mặt lạnh lùng, tà tà liếc mắt một cái

Đông Kỳ bị điểm tên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn, thấy tình huống trước mắt này, thật sự có chút cổ quái: mẹ đứng sau lưng Hoắc Khải Hàng, Ninh Khuynh Vãn dựa sát vào bọn họ, còn gọi Hoắc Khải Hàng là ba ba, nhìn cảnh bọn họ như người một nhà. Nhưng vấn đề là, người này là mẹ nhóc mà….

Nhóc cau mày giương mắt nhìn ba mình: ba, đây là tình huống gì ah!

Đông Đình Phong trầm mặc không nói, nghe Vãn Vãn kêu người trước mặt là "Ba ba ", trong lòng của hắn thật sự rất không thoải mái. Nhưng hắn chỉ có thể nhịn, nuốt xuống mùi vị chua chát vào bụng, trên mặt chỉ cười nhạt một tiếng, bỏ qua khuôn mặt lạnh của Hoắc Khải Hàng:

"A Ninh, bên cạnh có một phòng nghỉ, hay là em và ba mẹ , còn có ông nội qua đó nói chuyện một chút đi."

Chỉ một câu nói, lại mang theo một loại sức mạnh kỳ lạ, có thể trấn an tâm trạng đang hoảng loạn của cô.

Ninh Mẫn quay lại, gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.