Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 181



Đông Đình Phong nhìn vào mặt của anh ta, bởi vì bệnh mà trắng bệch, càng lộ rõ thâm trầm trong đôi mắt kia, như biển rộng không có ranh giới, sóng vỗ mãnh liệt, thật giống như một ngụm là có thể nuốt chửng hết người ta. Là cuồng dã. Lại càng đáng sợ.

Ừ, trước kia, người này có lẽ đối với hắn có chút tán thưởng, còn có ý tứ kết giao, nhưng bây giờ hắn khẳng định anh ta chỉ có hận hắn từ trong xương trong tủy ra thôi.

Chuyện này không còn cách nào sao.

Nhưng hận thì hận có sao đâu.

Đông gia và Hoắc gia, đời này, càng gay gắt lại càng tốt.

Nếu nói kẻ thù truyền kiếp, thì thù đó là do tích lũy từng chút từng chút mà thành.

Đóng băng ba thước, thường thường không phải là một ngày công.

Hắn nhàn nhạt cười một tiếng:

"Hoắc Khải Hàng, anh vội vàng lấy tình yêu ra tuyên bố chủ quyền là để chứng minh cái gì?

"Anh hẳn là hiểu, nếu như cô ây nguyện ý trở về, thì tôi có làm gì cũng không thể giữ cô ấy được.

"Cô ấy ở lại, là chứng minh cô ấy đã không còn yêu.

"Anh nói tôi hèn hạ, thì đó cũng chỉ là ý nghĩ của anh. Tôi chỉ may mắn, cứu được cô ấy.

"Cái này gọi là thừa dịp yếu ớt mà vào sao? Tôi không cảm thấy vậy.

"Anh nói tôi dùng tâm cơ tính toán lên người cô ấy, cái này không đúng rồi, gặp gỡ một người phụ nữ vừa ý mình đã không dễ dàng gì rồi. Duyên phận đến, tại sao tôi có thể dễ dàng buông tha chứ?

"Tôi sẽ không giống như anh vậy, một lần lại một lần đi chà đạp cơ hội ông trời ban cho. Ngu xuẩn muốn chết.

"Về phần lợi dụng gì đó, chỉ là cái nhìn của anh.

"Nếu như anh cho là vậy thì là vậy, tôi cũng không cần giải thích với anh. Hoắc gia bị chèn áp, chuyện đó là đáng đời. Làm nhiều chuyện thất đức, nhất định sẽ gặp báo ứng thôi.

"Nếu là chuyện này, tôi chỉ nghĩ lửa cháy thì thêm dầu thôi, nói toạc ra, không có có cái gì không nói được. Món nợ giữa hai nhà Đông Hoắc, không phải đã rõ rồi sao. Nếu như tôi muốn ngồi yên bên cạnh, nhìn nội bộ các ngươi tranh đấu, vậy cũng rất bình thường. Tôi lại không phải là gì của mấy người, không đáng ra tay làm việc xấu.

"Anh muốn tham ô thì tùy anh. Lòng người khác nhau, cách một lòng. Tôi và anh, không phải là bằng hữu, thật sự không cần thiết phải giải thích rõ với anh tôi là người như thế nào? Trong cuộc sống phải được rõ ràng, đó mới là lý do chính đáng."

Ngữ khí nhanh chóng rất vững vàng, một câu một câu, rất có lực đả kích.

Hoắc Khải Hàng nói chuyện không khách khí, Đông Đình Phong dĩ nhiên cũng không cần khách sáo với anh ta.

Chờ nói xong, hắn nghĩ: người này thân thể không được tốt, thật không nên kích thích anh ta vào lúc này, rất không đạo đức a.

Nhưng có một số việc, không phải chỉ có thể sử dụng đạo đức là giải quyết được vấn đề. Càng kéo dài càng dễ dàng xảy ra vấn đề.

Nhân từ với kẻ thù, chính là tàn nhẫn với mình.

Hiện tại, người đàn ông ở trước mặt hắn, là một đối thủ mạnh.

Hắn không cho anh ta có cơ hội thở dốc, trong khi đối phương sắc mặt càng ngày càng trắng bệch, hắn tiếp tục nói:

"Còn về chuyện của Vãn Vãn!

"Cho dù A Ninh từng sinh Vãn Vãn cho anh thì thế nào?

"Trong quan hệ tình nhân, thì không bị luật pháp ràng buộc.

"Quan hệ tình nhân nói cho cùng thì chỉ là hành vi cá nhân, không liên quan đến luật pháp.

"Trong quan hệ đó dù có sinh ra mấy người con, cũng không được luật pháp bảo vệ.

"Chưa kết hôn mà có con, quyền nuôi dưỡng con cái, thuộc về người phụ nữ.

"Nếu người phụ nữ mãnh liệt yêu cầu bên nhà trai chi ra phí nuôi dưỡng, bên nhà trai mới có thể tranh thủ quyền nuôi dưỡng.

"Nếu như đàn gái có thực lực một mình nuôi dưỡng, nhà trai chỉ có quyền thăm hỏi, mà không quyền tranh đoạt uôi dưỡng.

"Hoắc Khải Hàng, đối với tôi mà nói, có Vãn Vãn cũng không sao cả, ai mà không có quá khứ. Tôi mới không thèm để ý. A Ninh, mới là quan trọng nhất."

Đây là luật bảo vệ đặc thù của Đông Ngải Quốc dành cho phái nữ. Hai người cũng là phần tử tinh anh, đối với luật pháp nước mình, biết rõ hơn ai hết.

Sắc mặt của Hoắc Khải Hàng đã xanh mét, những lời này giống như là vô số lựa đạn, từng câu ném tới trong lòng anh ta rầm rầm nổ tung, cho dù tức giận, cuối cùng chỉ nói một câu:

"Con gái của tôi, anh đừng mơ tưởng mang đi! Đông Đình Phong, huyết mạch của Hoắc gia, còn chưa tới phiên Đông gia tới quản."

Đông Đình Phong có chút tức giận, đáy mắt còn có ánh lửa nhô ra, nhưng đạm mạc cười một tiếng:

"Vậy cũng không nhất định, theo tình huống bây giờ. Dù địa vị của Hoắc gia cao tới đâu, cũng không cao hơn luật pháp. Tôi và A Ninh bây giờ là vợ chồng hợp chồng, và Vãn Vãn theo họ mẹ, quyền nuôi dưỡng ở trong tay A Ninh. Theo luật pháp liên quan mà nói. Tôi bây giờ là cha kế của Vãn Vãn. Chỉ cần bà xẫ của tôi muốn quyền nuôi dưỡng, thân là một chồng tốt, tôi nhất định thay bà xã mình tranh giành tới cùng."

Lời này tuyệt đối tức chết người không đền mạng.

Hoắc Khải Hàng hung hăng nắm tay vịn, không biết có phải bởi vì ngồi lâu quá hay không, eo ếch đau đến lợi hại, đau đến lòng của anh ta, anh ta dựa vào, ánh mắt âm trầm nhìn chăm chú hắn, đáy mắt đều là không thể tin. Từ nhỏ đến lớn, anh ta chưa bao giờ bị nói mà tức giận như vậy:

"Anh còn muốn tranh giành quyền nuôi dưỡng Vãn Vãn với tôi? Anh đây là muốn đem chuyện này náo lớn để mọi người đều biết sao?"

Đông Đình Phong lắc đầu:

"Anh sai lầm rồi, tôi luôn luôn chủ trương dĩ hòa vi quý. Vạn bất đắc dĩ, tuyệt sẽ không đi xin trợ giúp từ luật pháp để giải quyết vấn đề!

"Nhưng nếu anh cố ý, tôi vui lòng phụng bồi.

"Hoắc gia chú ý tới mặt mũi như vậy, tôi Đông Đình Phong cũng không sợ mất mặt. Bình sinh không cần quyền, cũng sẽ không vì tiền bán mình.

"Anh cũng nên biết tôi có hai quốc tịch, tùy thời tùy chỗ, tôi cũng có thể buông tha mọi thứ ở Đông Ngải, ở lại châu Úc, yên lặng sống nữa đời còn lại của tôi.

"Đây là chuyện anh muốn làm hay không làm... Anh là ngươi Hoắc gia, anh không bỏ được có rất nhiều..."

Không sai, Đông Đình Phong có hai quốc tịch.

Hoắc Khải Hàng đè lại cơn tức giận như muốn bộc phát, làm cho mình phải gắng giữ tỉnh táo, để giải quyết chuyện này.

Hoắc gia đúng là muốn chú ý mặt mũi, nhưng nếu nói là Đông Đình Phong không sợ mất mặt, không cần quyền cùng tiền, nếu anh ta tin hoàn toàn, vậy anh ta cũng quá ngu xuẩn đi.

Nhưng hắn đã nói vậy, vì trả thù, hắn thật sự có thể làm như vậy.

Anh ta rõ ràng, hiện nay, anh ta không thể lấy cứng đối cứng với hắn. Phải đánh gãy xương sường mềm của hắn. Để cho hắn biết khó mà lui.

Trước mặt, trên tay hắn có giấy kết hôn. Đây là chỗ khác nhau của hai người.

Hoắc Khải Hàng suy tư trong chốc lát, hồi phục tâm tình một chút, mới tiếp tục nói:

"Đông Đình Phong, anh cần gì phải lấy tờ giấy kết hôn để vây khốn cô ấy?

"Cô ấy tuy gả cho anh. Nhưng trong lòng cô ấy lại không có anh. Cưỡng cầu làm gì chứ?

"Sáu năm trước, chúng tôi ở cùng một chỗ.

"Tôi biết rõ con người cô ấy, tôi hiểu rất rõ một cái nhăn mày một nụ cười của cô ấy. Anh có thể sao?

"Trời mưa, tôi cõng cô ấy đi, cô ấy nói điều này chứng tỏ bạn trai rất sủng ái, yêu thương cấy

"Trời lạnh, cô ấy nằm trộn vào trong lòng tôi sưởi ấm, bởi vì cô ấy sợ lạnh

"Mùa xuân, cô ấy không thích đi ra gió, bởi vì cô ấy bị dị ứng với dương hoa.

"Mùa hè, cô ấy ghét nhất là bôi những thứ dinh dính lên người nhưng do bị muỗi cắn vẫn phải bôi lên, bởi vì da cô ấy có hương vị ngọt ngào, mấy con muỗi cứ thích chích cô ấy,

"Khi không làm nhiệm vụ, buổi tối đi ngủ cô ấy không thích bị quấy rầy, nếu nửa đêm tỉnh lại mấy lần, ngày hôm sau tinh thần sẽ không được tốt, hơn nữa tức giận mà không muốn rời giường.

"Mỗi lần lên xe, đều thích chạy nhanh, có làn từng đi đua xe, vừa vặn bị tôi bắt gặp

"Ban đêm rất đẹp, cô ấy muốn cùng khiêu vũ, tôi ôm cô ấy dưới ánh trăng, đi từ từ bước khiêu vũ.

"Lúc vui vẻ, cô ấy sẽ hét thật to lên bầu trời, để bầu trời cảm nhận được niềm vui sướng của cô ấy

"Cô ấy thích nhảy, mê leo núi... cô ấy còn thích xem bóng đá...

"Những thứ này, anh biết được bao nhiêu?

"Chúng tôi có rất nhiều kỷ niệm vui trong cuộc sống, những thứ kia theo từng năm tháng và tánh mạng của chúng ta ở chung một chỗ.

"Đông Đình Phong, tôi yêu cô ấy, cô ấy cũng yêu tôi. Chỉ vì có chút chuyện nên mới tách ra. Nhưng tình yêu này sẽ không bao giờ thay đổi. Hiện tại, anh lại cố chấp giữ cô ấy bên người, anh đang hủy hoại cô ấy đó, anh biết không.

"Chẳng lẽ, đây chính là kết quả mà anh muốn sao?

"Anh phải hiểu một chuyện, cô ấy cho tới bây giờ chưa từng thuộc về anh!"

Nếu như những lời nói lúc trước của Đông Đình Phong làm cho Hoắc Khải Hàng đau khổ, như vậy, những điều Hoắc Khải Hàng nhắc đến thì như kim đâm thật sâu vào lòng Đông Đình Phong.

Những năm tháng bọn họ ở cùng nhau đã trôi qua, chính là bản chất của Hoắc Khải Hàng dễ dàng dao động tâm tư của Ninh Mẫn như vậy.

Hắn có thể tưởng tượng được, quan hệ của bọn họ tốt đẹp cỡ nào .

Hôm nay chính tai nghe lời này, với hắn mà nói, thật sự là một loại tàn nhẫn.

Nhưng Đông Đình Phong cũng không có tức giận, ngược lại nhẹ nhàng cười một tiếng:

"Lời này thực kỳ quái, con mắt nào của anh thấy tôi cố chấp giữ cô ấy? Cô ấy là loại người dễ dàng bị giam cầm vậy sao? Nếu như cô ấy là loại người không có chủ kiến, sáu năm trước cô ấy cũng sẽ không rời đi, bốn tháng trước cô ấy đã quay về Quỳnh Thành. Hai người tình nguyện, mới có thể đến với nhau”

Đơn giản một câu nói, hắn liền bác bỏ lời nói của anh ta.

Vấn đề là: Hoắc Khải Hàng chưa bao giờ là đèn cạn dầu, giống như anh ta muốn nói gì cũng được, dùng ngón tay một chút, nói:

"Đây là anh nói! Anh không cố chấp giữ cô ấy lại có phải hay không? Ngược lại nếu như hôm nay Mẫn Mẫn muốn ly hôn với anh, anh cũng sẽ không phản đối có phải hay không?"

Cái gì, người này nghĩ hắn sẽ thua sao?

Đông Đình Phong híp mắt suy nghĩ một chút, tròng lòng lộp bộp, nghĩ tới nụ hôn kia, nghĩ đến cảnh một nhà ba người ấm áp khi nãy của bọn họ, trong lòng thật ra có chút không nắm chắc.

Có một việc, là hắn không muốn thừa nhận cũng không được.

Đó chính là, bọn họ từng yêu nhau.

Điều này vừa nghĩ tới đã không vui rồi, để cho người ta phải ghen tỵ.

Cảm giác kia, giống như có con dao, đâm vào thịt trên người, liền trở thành một bộ phận trên người, rút ra không được.

Hắn không biết, đêm qua, hắn không có dẫn cô ấy về, cuối cùng đưa đến kết quả, là cho cô thời gian suy nghĩ đến tương lai, hay là tạo cơ hội cho bọn họ nối lại tình xưa —— ít nhất giờ khắc này, nghe Hoắc Khải Hàng nói như vậy, trong lòng hắn trống rỗng, chân như nhũn ra.

Khi hắn đàm phán về công việc dễ dàng thấy rõ suy nghĩ của đối phương, sau đó lấy phương thức tốt nhất để ký kết hợp đồng, nhưng không có biện pháp dùng sự sáng suốt đó, đi đoán một tâm tư của phụ nữ.

Chuyện tình cảm, rất khó để dụng tâm tính toán.

Huống chi hắn rõ ràng, bởi vì đến quá muộn, bởi vì tình cảm quá mỏng, căn cơ quá cạn, muốn có thể thắng lợi trong lần này thật khó, cuối cùng còn phải biết suy nghĩ của cô ấy.

Hiện nay, hắn thắng được Hoắc Khải Hàng chỉ có là tờ giấy kết hôn, trách nhiệm trong hôn nhân.

Nếu như A Ning trọng cảm tình, có lẽ cô ấy sẽ buông tha hắn, nhưng cô không như vậy, hắn mới có hi vọng thắng.

Giờ khắc này, Đông Đình Phong phát hiện mình không có phần thắng.

Hắn trầm mặc, hắn nghĩ phần thắng trong chuyện này, lấy một loại ý nghĩ đập nồi dìm thuyền gật đầu nói:

"Nếu như hôm nay cô ấy nói ly hôn với tôi. Như vậy đối với đoạn hôn nhân này, tôi tuyệt đối sẽ không cưỡng cầu nữa!"

Tiếng nói vừa dứt, hắn rõ ràng thấy ánh mắt người đàn ông này lóe sáng.

"Anh nói là làm?"

HOắc Khải Hàng hỏi lại.

Đông Đình Phong gật đầu:

"Nói là làm!"

Ngừng một chút, hắn còn nói: "chẳng qua, tôi cũng muốn hỏi anh một câu, nếu như cô ấy lựa chọn là tôi? HOắc Khải Hàng, nếu kết quả như vậy, anh có thể chấp nhận buông tha không?"

HOắc Khải Hàng trầm mặc, vươn tay mềm nhũn ra bưng ly nước lên miệng uống, chỉ có thể thấm môi thấm hầu. Bây giờ hắn không thể ăn thức ăn, cũng không có thể uống nước, nhưng giờ phút này, dù trong lòng, hay là trong miệng, hắn cảm giác đã khô cạn.

Nước, có thể làm dịu cơ thể đang khô nóng, cũng như xúc động trong lòng hắn, cũng được cuốn trôi đi.

Nhợt nhạt uống một ngụm nước, để cho hắn có một quyết định, tiếp nhận lời nói của đối phương:

"Nếu như cô ấy lựa chọn anh, từ nay về sau, tôi sẽ không quấy rầy các ngươi nữa. Nhưng Vãn Vãn, tôi không thể bỏ."

"Xin lỗi, vấn đề của Vãn Vãn, tôi không có quyền thay cô ấy quyết định. Cho nên, tôi chỉ có thể bỏ qua, về phần câu nói trước, tôi đồng ý, HOắc Khải Hàng chúng ta một lời đã định!"

Đông Đình Phong nhàn nhạt đáp ứng.

"Tốt, một lời đã định!"

Hoắc Khải Hàng lạnh lùng đáp ứng.

Giờ khắc này, trong lòng Đông Đình Phong rất bất an.

Đây là một loại phản ứng chưa từng có trong lòng hắn.

Tất cả, kết cục như thế nào, rất khó quyết định.

Mọi thứ đều có quy luật tự nhiên của nó.

Lần hôn nhân thứ hai của hắn, là lâu dài về sau hay là chấm dứt từ đây, cuối cùng đều ở lựa chọn của vợ mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.