Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 188



Hà Cúc Hoa mặc kệ tâm tình của người khác, chỉ đau lòng cho con trai bà, tâm huyết hắn dành cho người con gái này, kết quả sợ rằng chỉ là công dã tràng. Bà đi tới vỗ vai con trai, im lặng an ủi —— nếu Ninh Sênh Ca không chọn con trai bà, chỉ có thể nói cô không có mắt thôi...

Rất nhanh, bác sĩ tiến vào, bước đầu kiểm tra một chút, nói cần đưa bệnh nhân trở về phòng bệnh, có thể là nội thương khiến cho khí hỏa công tâm mới hộc máu. Còn có, ngồi lâu như vậy, dù sao cũng động đến vết thương trên người.

"Con trai tôi như thế nào bị nội thương?"

Hoắc phu nhân vừa sợ vừa nghi hoặc hỏi.

Bác sĩ nói cũng không rõ ràng, nói chung nội thương chưa lành là đúng.

Hoắc Khải Hàng đối với việc này cũng không có giải thích.

Hoắc phu nhân nhìn thấy, biết cũng không thể hỏi được gì từ trong miệng con bà, muốn đẩy hắn trở về, lại bị ngăn cản.

"Mẹ, chuyện ngày hôm nay, còn chưa xong. Hiện tại, con không muốn trở về phòng bệnh!"

Hoắc Khải Hàng không chịu đi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Ninh mẫn đang ở bên cạnh: trên mặt đầy khẩn trương và đau lòng, nếu cô nói không hề thương hắn, hắn chết cũng không tin.

"Con nháo đủ chưa hả? Còn tiếp tục như vậy, con còn có thể sống sao? Bên ngoài ở trong đều bị thương..."

Hoắc phu nhân tức đến muốn khóc.

"Mẹ..."

Hoắc Khải Hàng bất đắc dĩ, vô lực gọi một tiếng.

"Tốt, tốt, vậy hôm nay, chúng ta giải quyết kết thúc chuyện này đi. Mặc kệ cô ta lựa chọn ra sao. Xong chuyện, con biết điều ngoan ngoãn trở về dưỡng bệnh cho mẹ."

Hoắc phu nhân lau nước mắt, quay đầu lại, sáng quắc nhìn chăm chú lên người con gái khiến con trai bà chết mê chết mệt.

Sắc mặt Ninh Mẫn cũng không được tốt.

"Cô có nghe hay không, Ninh Sênh Ca, nếu hai người đàn ông này đã có ước định, vậy thì mời cô dứt khoát một lần đi.

"Nếu như lựa chọn Đông gia, phiền cô lập tức đi cùng Đông Đình Phong. Sau này, Khải Hàng chết sống ra sao, cô cũng đừng quan tâm. Nếu nó dám ước định như vậy thì nó phải gánh chịu hậu quả. Cho dù đang sống bị cô tức chết, cô cũng không cần bất an chột dạ. Tất cả đều do nó tự tìm. Hoắc gia chúng tôi không oán cô.

"Nếu như cô lựa chọn Hoắc gia, sau này, cô chính là con dâu Hoắc gia. Phiền cô từ nay về sau, chăm sóc tốt cho Khải Hàng, hai người sống thật tốt. Đừng đứng núi này trông núi nọ.

"Có một chuyện quan trọng tôi cần phải nói rõ một chút, nếu chọn khởi hành, lại phát hiện nếu cô mang thai con người khác vì đoạn thời gian sai lầm đó thì đứa bé khẳng định không thể lưu lại, Hoắc gia đâu phải chịu mất mặt như vậy..... Điểm này, cô tốt nhất nên suy nghĩ kỹ càng. Bây giờ tôi không cầu gì ở nó, chỉ hi vọng Khải Hàng sống tốt. Đừng chịu khổ, vất vả nữa. Nếu cô làm không được, cô đừng chọn Khải Hàng..."

Hoắc phu nhân rõ ràng đưa ra hai lựa chọn.

Hô hấp của Ninh Mẫn dồn dập theo, trong lòng càng loạn , giờ này khắc này, cũng không phải là lúc thảo luận chuyện này.

"Hay là trước đưa tiểu Hoắc chữa bệnh đi... Bất cứ chuyện gì cũng không quan trọng bằng sức khỏe thân thể ..."

Ninh Đại Hải đi tới giúp cháu gái giải vây.

"Đúng vậy a, trước đưa vào phòng bệnh,.... Còn chuyện, Mẫn Mẫn có mang thai hay không, cũng phải điều tra thêm, không thể kết luận nhanh như vậy..."

Lăng Châu đỡ con gái, đối với vẻ mặt gây sự của Hoắc phu nhân, có chút không vui.

Nhưng bà cũng rõ ràng, cái danh nữ cường luôn luôn như thế. Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ, bà làm như vậy cũng không có sai. Nói chung là do cha mẹ quan tâm con cái.

Chẳng qua là trong chuyện này, bà là mẹ của Ninh Mẫn nên sẽ đặc biệt đau lòng con gái hơn.

Cái gì mà công bằng, tự do lựa chọn, căn bản là uy hiếp.

"Ninh lão, bà Ninh các ngươi che chở vậy cũng không đúng, cái này căn bản là một câu nói, có mang thai hay không cũng không quan trọng. Quan trọng là ... Trong lòng nó nghĩ như thế nào, cho nên, căn bản là không cần bỏ qua để nói sau.

"Ninh Sênh Ca, cô chọn Hoắc gia, hiện tại cô phải bỏ đi danh phận là con dâu Đông gia, bỏ đi lời đồn đãi nổi lên bốn phía; cô chọn Đông gia, Khải Hàng cũng không cần cô tới chiếu cố. Cô ở lại sẽ chỉ khiến nó thấy cảnh thương tình. Vậy ở lại làm gì. Hôm nay, chúng ta liền gọn gàng đem chuyện này xử lý cho xong , không nên kéo dài lời ra tiếng vào, vô luận đối với Hoắc gia hay là Đông gia đều không tốt..."

Hoắc phu nhân không chịu bỏ qua, cố ý muốn Ninh Mẫn lựa chọn.

Hoắc Trường An cũng cảm thấy bây giờ buộc cô lựa chọn có chút thiếu công bằng nhưng tính ra cũng chỉ có ép buộc như vậy, mới dễ dàng để cho con bé này thấy rõ tim của mình ... ông không có ngăn cản...

Đông Dạng nôn nóng, há miệng muốn nói lại bị Đông Đình Phong ngăn cản —— hắn không muốn tạo thêm bất kỳ áp lực nào cho cô..

Một đôi mắt, lần nữa dừng lại trên người Ninh Mẫn.

Hai tay Ninh Mẫn ôm lấy vai, nhẹ nhàng vuốt ve, đột nhiên cảm thấy lạnh, nhìn vết máu ở khóe miệng Hoắc Khải Hàng, trong đầu óc lóe lên cảnh máu tanh giết chóc, như đoạn phim xẹt qua đầu cô.

Cam chịu và đau khổ, vui mừng và hận, giày vò lòng cô.

Im lặng một chút, cô nhìn về phía Đông Đình Phong, thản nhiên không tiếng động, cảm giác được cô nhìn chăm chú, mâu quang lóe sáng một chút, môi cong lên độ cong hình cung, thời gian vui vẻ ở chung gần đây, going như đang ở trước mắt, bỏ đi không được.

Sau một khắc, bước chân cô có chút trống rỗng, đi tới trước mặt Hoắc Khải Hàng, nhẹ nhàng nói:

"Khải Hàng em đưa anh về phòng bệnh..."

Đôi mắt mờ mịt của Hoắc Khải Hàng liền giống bị cái gì thiêu đốt, thoáng cái lộ ra vẻ trong trẻo, đưa tay vững vàng bắt được lòng của cô.

"Đây cũng là quyết định của em?"

Bên kia, Đông Đình Phong ngoắc ngoắc khóe miệng, khẽ mỉm cười, lộ ra vẻ trong trẻo lạnh lùng, thanh âm cũng lạnh —— tựa như gió nơi bắc Cực, lạnh đến mức có thể làm cho người khác bị đông cứng trong nháy mắt.

Ninh Mẫn cúi đầu, cắn môi không nói.

"Anh hiểu!"

Hắn nhìn thẳng vào mặt cô, bình tĩnh gật đầu, không có nửa phần tức giận:

"Anh tôn trọng sự lựa chọn của em, là chuyện cuối cùng duy nhất anh có thể làm. Giấy ly hôn, anh sẽ kêu người chuẩn bị, ký rồi sẽ để cho luật sư đưa cho em!"

Chỉ một chút ôn nhu của hắn, cô lại thấy được trên mặt hắn lãnh đạm cùng thất vọng, nhìn cô thật sâu, xoay người đi mở cửa phòng nghỉ.

Một lát sau, hắn nắm tay Đông Kỳ đi ra ngoài, thấp giọng dặn dò mẹ đỡ ông nội, kêu Trần Tụy gọi điện thoại cho sân bay, xin đường hàng không, lập tức bay về Ba Thành, nói ngày mai là giao thừa, bọn họ phải vội vàng trở về mừng lễ năm mới.

Quá trình này, không tới mấy phút đồng hồ, hắn gọn gàng ra lệnh, cũng không quay đầu lại rời đi, cũng không quản Đông Kỳ ở bên kia kêu la:

"Ba ba, mang theo mẹ, mang theo mẹ đi..."

Ninh Mẫn nhìn hai cha con họ biến mất trong tầm mắt, âm thanh nói chuyện cũng dần dần xa; nhìn khuôn mặt tiếc nuối của Đông Lục Phúc, trầm mặc không nói gì được con dâu đỡ, nói tạm biệt với ông nội và ba mẹ cô, đi ra cửa phòng khách. nhìn Đông Dạng vội vàng chạy lại gần, căm tức nhìn sang cô, tức giận ném một câu:

"Cô đã khó quên tình cũ, ban đầu cần gì phải ký giấy kết hôn? Ninh Sênh Ca, cô là quân nhân, quân nhân hẳn là có tính cách của một quân nhân. Luôn dễ dàng dao động như vậy, sao cô có thể là đội trưởng tổ Liệt Phong. . . Hừ, hôm nay, cuối cùng tôi cũng thấy rõ bộ mặt của cô. . . Chỉ mong sau này, chúng ta vĩnh viễn không gặp lại..”

Giàu cao gót bước cộp cộp đi xa.

Cũng đi!

Ninh Mẫn cảm thấy khó chịu, giống như trái tim cũng thoáng cái bị mang đi, chết lặng đứng đó, tay bị Hoắc Khải Hàng vững vàng nắm chặt.

Cái cảm giác nghẹt thở, giống như một sợi gông xiềng, khóa lên người cô, cô vô lực thoát khỏi.

Sau đó mẹ Lăng Châu cũng trầm mặc nói với cô:

"Nếu quyết định lựa chọn Hoắc gia, thì con cũng đừng suy nghĩ gì nữa . ."

Cô không nói lời nào, thừa dịp Hoắc Khải Hàng đi kiểm tra, trốn trong phòng rửa tay, muốn gọi điện thoại, nhưng hắn tắt điện thoại, làm sao cũng không điện được. Cô nghĩ, có thể bọn họ đã lên máy bay.

Vậy thì chờ ngày mai điện sau vậy!

Nhưng cô không thể đợi đến ngày mai.

Liền ngay tối hôm đó, Ninh Mẫn nhận được giấy ly hôn từ luật sư của Đông gia, phía trên rõ ràng có chữ ký của Đông Đình Phong, một chữ ký gọn gang có lực.

Một khắc kia, cô có thể cảm giác được khi hắn ký tên lên tờ giấy này tức giận ra sao.

Mà loại tức giận này, khiến trái tim cô co rút lại. . .

Vẻ mặt cô chết lặng đọc rõ ràng chữ viết trên tờ giấy ly hôn, nước mắt lưng tròng, môi cong lên cười một cách châm chọc tự giễu.

Người đàn ông này thật sự rất hào phóng, chỉ kết hôn có mấy ngày, lại bỏ ra phí phụng dưỡng sinh hoạt nhiều như vậy.

Chỉ cần mấy chử này cô đã có thể thành một tỷ phú rồi.

Mẹ nhìn thấy cũng rất kinh ngạc.

Vị luật sư kia trưng ra nự cười chuyên nghiệp, giải thích nói:

"Đông tiên sinh nói, những tài sản này, coi như là lễ vật kết hôn mà Đông tiên sinh tặng cho Ninh tiểu thư!"

Một khắc kia, sắc mặt của cô trắng bệch như tuyết, viết trong tay ngăn không được phát run.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.