Hắn nhìn thấy trrong lòng liền rung động, kéo cô đi nhanh về phía trước đi vào một góc khá bí mật, một tay vịn lưng cô, cùi trỏ đỡ giữ hông cô, một tay đỡ gáy cô.
Một loạt động tác quá nhanh, hai tay cô liền theo bản năng ôm chặt hông của hắn, ngẩng đầu, môi hắn vừa đưa tới cắn cô, tiện đà dò xét vào trong, hung hăng mút lấy đầu lưỡi của cô, chiếm đoạt miệng của cô—
Giờ phút này, hắn dùng hành động trực tiếp để biểu đạt niềm vui sướng rung động trong lòng hắn.
Mới hôn thôi, đến lúc thở dốc, hắn mới dừng lại, lấy trán hắn cụng vào trán cô, hôn một cái thật sâu, mới oán trách nói:
“Bà xã hư, … tại sao không nói cho anh biết sớm.. bây giờ anh nghĩ lại mà chòn sợ.. Em nên nói với anh.. bằng không anh không biết kiềm chế…”
“Không được, anh phải gọi điện thoại cho mẹ, để mẹ đến đây một chuyến, còn mời chuyên gia dinh dưỡng…”
Hắn buông cô ra, cảm xúc thất thường muốn gọi điện thoại.
Ninh Mẫn vội vàng ngăn hắn lại: “Đừng làm rộn lên như vậy. Mẹ anh vừa mới trở về Ba Thành, anh lại kêu mẹ anh vội quay lại, như vậy mà được sao? Em cũng không cần chuyên gia dinh dưỡng gì hết, nấu cơm gì gì đó, em đều làm được, bằng không, còn có mẹ chăm sóc em..aizzz, Đông Đình Phong, anh đừng có chạm dây thần kinh loạn như vậy được không?”
Đông Đình Phong cười ôm chặt cô: “Được, được, tất cả nghe theo em.”
Từ nhỏ đến lớn, cuộc sống này có mấy chuyện khiến hắn vui sướng, hình như rất ít, mà khiến tâm tình hắn kích động như vậy thì càng ít hơn.
Từ nhỏ đến lớn, hắn là trưởng tôn Đông gia, trên người có kỳ vọng của ông nội, gánh vác mối thù của cậu và cha, chịu trách nhiệm chăm sóc mẹ và em gái.
Từ đó đến giờ, kế hoạch của hắn mỗi ngày luôn trai qua, rất yên tĩnh, khẩn trương, ngày qua ngày không chút gợn sóng, cũng không có niềm vui gì. Trên con đường sự nghiệp rất thuận lợi, cũng lấp đầy tâm hồn trống rỗng của hắn.
Nhưng với sự xuất hiện của cô, một thế giới như tờ giấy trắng được nhuộm nhiều màu sắc khác nhau, vì vậy mà hắn cũng nếm được các loại tư vị mà trước nay chưa từng có: lo được lo mất, không được như ý, mê muội, ghen tuông, vui sướng , ngỡ ngàng…..
Hôm nay, cô vừa mang lại một loại tư vị khác: đúng, cảm giác làm ba—khẩn trương.
Niinh Mẫn dịu dàng cười, ôm chặt người đàn ông này cùng chia sẽ niềm vui đơn giản--- nhớ đến 7 năm trước cô mang thai Vãn Vãn, trong lòng có chút chua xót, bây giờ cô lại được người đàn ông này nâng niu trong lòng bàn tay, cảm giác này, không thể chỉ dùng hai chữ hạnh phúc để hình dung.
Hai người ôm nhau, lúc này điện thoại vang lên, là của Ninh Mẫn.
Lấy từ trong túi nhỏ ra, vừa nhìn, lông mày cô nhíu lại, nhẹ nhàng nói:
“Là Hoắc Khải Hàng..”
Đông Đình Phong vịn hông của cô, tâm tình đang vui vẻ vì vậy mà bị phá hư, nói:
“Nghe đi..”
“Ừm”
Tay cô chỉ vẽ một cái, liền nghe, trong điện thoại liền nghe được giọng nói của Hoắc Khải Hàng:
“Mẫn Mẫn, em đang ở đâu?”
“Ở trên đường.”
“Có thể đến bệnh viện lầu mười sáu phòng làm việc của Nghê Mịch không…”
“Sao vậy?”
“Kết quả kiểm tra máu của Vãn Vãn có vấn đề, kết quả chuẩn đoán là thiếu máu cấp tính…”
Ninh Mẫn vừa nghe, trong nháy mắt sắc mặt cô trắng bệch.
Điện thoại rơi xuống đất.
Đông Đình Phong dắt Ninh Mẫn đi vào phòng làm việc lầu mười sáu, bác sĩ chuyên gia khoa máu, Nghê Mịch.
Người này là bác sĩ chủ nhiệm khoa máu ở bệnh viện Quỳnh Thành, có kinh nghiệm lâm sang dồi dào, là một vị tiền bối trong y học.
Bọn họ đi vào, bác sĩ Nghê Mịch và Hoắc Khải Hàng đang cúi đầu nói chuyện, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, đang nói tới cái gì, thì nghe được tiếng mở cửa, bọn họ ngẩng đầu lên.
Lông mày Hoắc Khải Hàng nhíu chặt, vẻ mặt bác sĩ Nghê cũng rất khó coi.
“Cô là Ninh Sênh Ca mẹ của Vãn Vãn đúng không?”
Nghê Mịch đứng lên, chào một tiếng với cô.
“Vâng, là tôi.”
“Mời ngồi, cô tới đúng lúc, cũng đỡ cho tôi phải giải thích lại một lần nữa.”
Nghê Mịch chỉ vào chỗ trống bên cạnh Hoắc Khải Hàng, nhưng ngay sau đó, ánh mắt liền dừng lại trên người Đông Đình Phong, hỏi một câu:
“Anh không phải là Đông đại thiếu ở Ba Thành sao!”
“Đúng vậy! Bác sĩ Nghê, ông nói xem, rốt cuộc tình trạng bây giờ của Vãn Vãn như thế nào?”
Đông Đình Phong vừa đở NInh Mẫn ngồi xuống, vừa hỏi thăm bệnh tình của Vãn Vãn.
Cảm thấy rất ngạc nhiên nha, mặc dù Nghê Mịch không có chính thức gặp Đông thiếu, nhưng không ăn thịt heo, thì không thấy heo chạy sao, Đông Đình Phong là người như thế nào, ông tự nhiên biết, cho nên càng buồn bực: đột nhiên Hoắc thiếu ở đâu ra một đứa con, mẹ của con bé thì đi cùng với người đàn ông khác, có danh tiếng hiển hách,--- đây là tình hình gì a?
Dĩ nhiên, chuyện này không cần ông quản, ông chỉ cần quan tâm tình trạng của bệnh nhân.
Ông cũng không nói nhiều mà đưa tấm hình và bệnh án ra cho ba người xem:
“Là như vậy, căn cứ theo kết quả kiểm tra, cũng với nhũng biểu hiện ban đầu cho thấy: huyết sắc tố và tiểu cầu rõ ràng khác hẳn với người bình thường. Bước đầu chẩn đoán là thiếu máu cấp tính.”
“Loại bệnh này, một loại chia làm hai loại: một là cấp tính, biểu hiện lâm sang, phát bệnh nhanh chóng, tình trạng thiếu máu tăng nhanh, ở khía cạnh khác huyết sắc tố cũng sẽ giảm mạnh xuống… còn tủy, và nhiều bộ phận sinh trưởng khác cũng sẽ giảm chức năng, ba tuyến tế bào máu rõ ràng giảm bớt, không phải do tuyến tế bào máu tăng nhiều, tuyến dịch lim-pha có tỉ lệ phần trăm tăng nhiều.”
“Một loại khác: là thiếu máu mãn tính, biểu hiện lâm sang là: phát bệnh chậm, thiếu máu, tình huống bị lây nhiễm nhẹ, sơ đồ cấu tạo khác…”
“Vừa rồi tôi đã nghiên cứu với các bác sĩ khác, con gái của hai người thuộc về bệnh thiếu máu mãn tính. Nói cách khác bệnh mãn tính này nhưng đang phát triển bệnh theo hướng không tốt. Nghiêm túc mà nói: bệnh này đang trrong phạm vị bệnh cấp tính..”
“Nói như vậy, bệnh thiếu máu mãn tính có thể trị liệu qua các loại thuốc để duy trì, hiệu quả trị liệu rất tốt, căn bản không có ảnh hưởng gì tới cuộc sống, nhưng mà bệnh thiếu máu cấp tính, biện pháp duy nhất để trị khỏi là tiến hành phẩu thuật cấy ghép tủy.”
Nới tới đây, Nghê Mịch dừng lại, trên cơ bản, ý tứ của ông đã nói lên tất cả, mấy người này đều rất thông minh, nên chắc đã hiểu.
Sắc mặt Ninh Mẫn cực kỳ ảm đạm, để bệnh án trên tay cô xuống, thật ra thì cô cũng không phải nhân viên chuyên nghiệp, đối với mấy cái bệnh án này, có xem cũng không hiểu, nhưng cô biết một chuyện, tình huống của Vãn Vãn nhất định không tốt.
“Cấy ghép xương tủy. rất khó tìm ra tủy phù hợp. Cha mẹ với con cái độ phù hợp tủy cũng chỉ có năm mươi phần trăm, anh chị em ruột thì phù hợp hai mươi phần trăm, quan hệ họ hành thì có độ phù hợp thấp nhất, mà tìm xương tủy của người bình thường thì xác suất là một trên ba vạn người. Tuy nói tủy phù hợp năm mươi phần trăm có thể tiến hành cấy ghép, chỉ là nếu xuất hiện phản ứng bài xích, thì chỉ có nước chờ chết..”
Đối với chuyện cấy ghép tủy, Ninh Mẫn đã từng tìm hiểu, lúc trước ở Trung Quốc, cô có nhận nuôi một đứa trai, mẹ nhóc vì cấy ghép tủy thất bại mà chết, nên cô nhận nuôi Chương Nghi.
Cô vừa nghĩ tới bộ dáng lúc chết của mẹ Chương Nghi, dạ dày liền quặn đau.
Lông mày Nghê Mịch nhăn lại, vuốt ve cây bút máy trong tay nói:
“Đây chính là nguyên nhân tôi kêu hai người đến. Tôi và Hoắc Khải Hàng đã biết được chút ít tình huống, tôi cảm thấy nên kêu tất cả người nhà tới để kiểm tra tìm tủy phù hợp, chuyện này rất gấp, bên kho tủy chúng tôi cũng sẽ tiến hành tìm kiếm nhanh nhất. Nếu thật sự không tìm được, cuối cùng chỉ có một biện pháp, hai người mau sinh thêm một đứa con.
“Nói chung, dữ liệu y tế bắt đầu từ một người bảo thủ. Cho nên Ninh tiểu thư có đọ tương xứng trên 25% có khi cao gần 40% thậm chí lên tới 50%. Theo tình huống của Hoắc Khuynh Vãn, bây giờ chỉ cần dùng dược vật để trị liệu, hoàn toàn có thể chống đỡ được tới lúc em trai hay em gái của bé được sinh ra, sau đó tiến hành phẫu thuật..”
“Cho dù đến lúc đó xứng hình không thành công, thì cũng có máu của chị em ruột hoàn toàn giống nhau, chúng tôi lại tiến hành phẫu thuật một lần nữa, tỷ lệ thành công vô cùng lạc quan…”
Nghe đề nghị này trong lòng cô run lên, nhìn thoáng qua gương mặt âm trầm của Hoắc Khải Hàng mà cười khổ nói:
“Bác sĩ Nghê, tôi đã kết hôn rồi..”
Dừng lại một chút, cô cắn môi nói: “Có một việc, tôi muốn hỏi một chút, hai người cùng mẹ khác cha, xương tủy có tỉ lệ phù hợp là bao nhiêu?”
Nghê Mịch ngẩn ra, nhìn nhìn Hoắc Khải Hàng, lại liếc nhìn Đông Đình Phong đang nhíu mày, đột nhiên hiểu ra cái gì, do dự một chút nói:
“Ninh tiểu thư, cái này chênh lệch rất nhiều, hơn nữa, về phần máu cũng không thể tiến hành phẫu thuật. Cô cũng hiểu, con gái cô có nhóm máu AB- RH âm tính..”
“Có thể chồng tôi cũng là nhóm máu AB-RH âm tính.”
Ninh Mẫn cắt ngang.
“Cùng cha cùng mẹ xác suất xương tủy thành công rất cao. Nếu như an hem sinh đôi thì xác suất 100%, không thể so với cùng mẹ khác cha… cho nên, cụ thể làm như thế nào, hay là đợi tất cả mọi người trong nhà đến đây kiểm tra sau đó các người tự quyết định đi..”
Lời nói của Nghê Mịch khiến lỗ tai Ninh Mẫn ong ong.
Lúc rời đi, Ninh Mẫn cảm thấy đường đi dưới chân mình như sợi bông mềm, nếu không phải có Đông Đình Phong đỡ cô, chỉ sợ cô đã ngã xuống từ lâu rồi.
Hoắc Khải Hàng đi cuối cùng, nhìn người con gái của mình lại được một người đàn oong khác đỡ di, hắn nắm chặt tay, kéo cà vạt, dựa vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trong đầu trống rỗng.
Đông Đình Phong không có đỡ Ninh Mẫn về phòng bệnh ngay, mà đưa cô xuống lầu, tìm một cái ghế thoải mái ngổi, để cô bình tĩnh một chút.
Thời tiết thật tốt, tâm tình của bọn họ cũng giống nhưu cáp treo, trước một khắc đưa người lên bầu trời cao, vô cùng vui sướng, sau một khắc từ bầu trời cao vút liền vọt xuống, ngã đến tan xương nát thịt.
Hắn nghe được vợ hắn thì thào nói, không có nghe rõ, liền hỏi một câu:
“Cái gì? Em nói gì hả?”
“Em nói Vãn Vãn vốn có một người em trai ruột, là em trai sinh đôi, nhưng.. đã chết.. Lúc vừa được sinh ra đã chết…”
Ninh Mẫn dựa vào ngực hắn, khổ sở nói.
Có cái gì đó chợt lóe trong đầu Đông Đình Phong, trong lòng hắn nhảy lên một cái, cảm giác rất kỳ quái.
Nhưng hắn vẫn không bắt được cái cảm giác rung động này, im lặng suy nghĩ một chút, vỗ vỗ vai cô, an ủi nói:
“Đừng suy nghĩ nhiều. Nhât định sẽ tìm được tủy thích hợp! Hiện tại lo lắng nhiều quá, cũng không được gì. Yên tâm, tình huống của Vãn Vãn không quá nghiêm trọng, không phải đã nghĩ ra biện pháp chữa trị sao…”
Bọn họ ngồi ở dưới lầu một chút, rồi mới lên lầu.
Đi vào phòng bệnh,Ninh Mẫn thấy mẹ cô đang dạy Vãn Vãn học bài, bé con gặp cô, ngọt ngào kêu một tiếng.Chờ nhìn thấy Đông Đình Phong phía sau cô, lông mày bé khẽ nhướng, ngược lại híp mắt cười một tiếng, rất biết điều hỏi:
“Chú Đông tốt..”
“Vãn Vãn tốt..”
“Cám ơn chú Đông, mẹ nói với con là chú Đông lấy máu của mình cứu con. Đại ân lớn như vậy không thể chỉ nói cám ơn không được, hay là vậy đi, con thơm chú một cái, coi như báo đáp, chú cảm thấy thế nào?”
Bé con dựa vào trên giường híp mắt cười nói, hai mắt lóe sáng khiến người ta thấy rõ sự thông minh của bé, cái miệng nhỏ cong cong, lộ ra bốn cái răng trắng như tuyết, bộ dáng khi cười lên, thật giống như mẹ của bé.
“Có phải chú nên cảm thấy vinh hạnh không?”
Đông Đình Phong nhìn, cười một cái, đi tới ôm bé con lên, cơ thể mềm mại trong lòng kích thích tình thương người cha của hắn.
Hai tay bé con ôm cổ hắn, cái miệng nhỏ nhắn chu ra hôn một cái trên măt hắn.
Một mùi sữa ập tới khiến Đông Đình Phong nhịn không được xoa xoa tóc đứa nhỏ, nói:
“Ôi, thật là thơm.”
Bé con híp mắt cười.,
Đông Đình Phong hỏi bé có nhức đầu không,bé nói có một chút, liền dựa vào trong lòng hắn không chịu dời đi, thừa dịp mẹ vào phòng rửa tay, bé liền nhích qua lặng lẽ nói bên tai Đông Đình Phong:
“Chú Đông, thật ra con rất thích chú. Nhưng bà cô nói chú là người chia rẽ mẹ và ba cháu… chú Đông, chú đừng chia rẽ họ được không? Nếu chú trả mẹ cháu cho baba, cháu nghĩ cháu sẽ thích chú hơn.”
Nghe được yêu cầu này, khiến Đông Đình Phong cười khổ.
Hắn suy nghĩ một chút rồi nói:
“Vãn Vãn, chú Đông và mẹ cháu đã kết hôn. Bà cô của cháu nói bậy thôi. Đừng tin, Mẹ cháu và ba cháu không thể sống cùng nhau là có rất nhiều nguyên nhân. Con còn nhỏ, chú không có cách nói cho côn hiểu. Vấn đề ở đây không phải là có trả hay không. Chú rất vui vì cháu thích chú, nếu có thể sau này con có thể xem chú như ba cháu..”
“Nhưng con có ba rồi..”
Vãn Vãn nhíu mày, nghiêm túc nói: “Mỗi người chỉ có một người ba.”
“Vậy thì làm cha nuôi như thế nào?”
Đông Đình Phong yêu cầu tiếp.
Vãn Vãn suy nghĩ moojt chút: “Kêu ba cũng được, Nhưng chú sẽ cướp mẹ của cháu sao?”
“Sẽ không. Con chỉ có thêm một người ba nuôi yêu thương con.. có muốn hay không, chúng ta ngéo tay nào..”
Đông Đình Phong vươn ngón tay ra, làm một cái đảm bảo, giọng nói dịu dàng.
Vãn Vãn nháy nháy mắt, bị khuôn mặt tươi cười xinh đẹp của chú này hấp dẫn, đột nhiên trong lòng ấp úng nói: tại sao chú ấy không phải ba mình nhỉ?
Sau đó, bé thật muốn đánh mình, phi phi baba còn có thể chọn lựa sao?
Nhưng là bây giờ phải làm sao đây, bé rất thích chú này, có nên đồng ý với chú không?
Bé đang suy nghĩ.
Lúc này, Qúy Như Tịch đi tới, tháy cháu gái của mình gần gũi với Đông Đình Phong như vậy, trong lòng không vui, đi theo phía sau là Qúy Như Thương, thấy cảnh này lạnh lùng nói một câu:
“Sở thích của Đông đại thiếu thật sự rất khác người. Không đi Ba Thành chuẩn bị cái mối làm ăn, mà ở đây lấy lòng một đứa bé không cùng huyết thống..”
Giọng nói ôn hòa nhưng mang theo châm chọc, lợi dụng mọi cơ hội để nói xấu hắn.
Đông Đình Phong quay đầu nhìn sang, cũng không có trả lời,mà đỡ Vãn Vãn nằm xuống.
Quý Như Thương thấy hắn không để yd tới mình, trong lòng có chút không thoải ái, nhưng bà cũng biết, người như Đông Đình Phong thanh sao đã quen, không phải loại người thích a dua nịnh nọt, hễ mà gặp người hai nhà Hoắc Qúy, hơn phân nữa là hắn làm như không nhìn thấy. Nhìn đi, giống như trước hắn cũng không có để chị gái của bà vào mắt.
Bà cũng không nói với Đông Đình Phong nữa, mà đi vòng qua Vãn Vãn nói chuyện phiếm, người một câu ta một câu, còn hôn lên mặt Vãn Vãn.
Đông Đình Phong cũng không có ngạc nhiên, chắc người ta thích đứa nhỏ.
Ninh Mẫn từ trong phòng rửa tay đi ra, khuôn mặt vốn bình tĩnh, khi thấy cảnh Qúy Như Thương hôn Vãn Vãn, sắc mặt rõ ràng biến đổi, ném trái caya trên tay xuống, chạy đến, một tay đẩy Qúy Như Thương ra, quát:
“Qúy Như Thương, đừng đụng vào con gái tôi.”
Sức lực rất lớn, Qúy Như Thương mang giày cao gót, bị đẩy mạnh như vậy suýt chút nữa đã đụng hộc tủ.
“Đi ra ngoài.”
Ninh Mãn hét lớn một tiếng.
Quý Như Tịch thấy vậy, lông mày nhíu một cái.
ổn định lại, Qúy Như Thương cũng không trách cô, cười nói: “Tính tình tệ như vậy.. Chị, may mà Khải Hàng không cưới cô ta vào cửa, bằng không, sau này chị mói biết được…”
Đông Đình Phong híp mắt, trong lòng như có suy nghĩ, nhìn Ninh Mẫn không lên tiếng: cử chỉ của A Ninh, giống như gà mái bảo vệ con mình.
Kết quả, tìm tủy không được thuận lợi.
Tình trạng cơ thể Hoắc Khải Hàng không đạt chỉ tiêu, trực tiếp bị loại, còn Ninh Mẫn thì đang có thai, cũng không đạt chỉ tiêu, mấu chốt là cho dù đạt, trong lúc mang thai cũng không thể tiến hành phẫu thuật ghép tủy, về phần những người khác ở Hoắc gia bao gồm cả Hoắc Trường An, tới kiểm tra. Đáng tiếc không phù hợp.
Người Ninh gia cũng không được.
Cũng chính ngày hôm nay, một tờ báo cáo đến tay một người phụ nữ cao quý.
Nhìn chi tiết trong bảng báo cáo, cùng với số liệu và tên trên đó: Đông Đình Phong và Hoắc Khải Hàng, lông mày của người phụ nữ nhăn lại:
“Nói thẳng kết quả đi, hai người đó làm sao?”
Người nọ báo cáo:
“Hoắc Khải Hàng có làm kiểm tra nhưng tình trạng cơ thể không tốt, quan trọng nhất là luôn uống thuốc, nên không được. Ngoài ý muốn là .. Đông thiếu.. hắn cũng lén đi kiểm tra.”
Người này chỉ vào chi tiết đối lập trên báo cáo, giải thích:
“Ngài xem, xương tủy của Đông thiếu và tiểu thư có phân nửa là thích hợp.”
“Phu nhân, trong sinh học chỉ có cha mẹ hoặc là con cái, mới có tình huống xương tủy của hai người giống nhau như vậy. Nhưng Đông thiếu.. thật kỳ lạ, không chỉ có máu giống nhau mà ngay cả tủy cũng phù hợp cao như vậy.. Thật sự không thể tin nổi..”
Hắn bình tĩnh nhìn thoáng qua, vòng vo rồi nói tiếp:
“Xin cho tôi nhiều lời hỏi một câu, phu nhân, ngài thật xác định Vãn Vãn là con của Hoắc thiếu sao? Ban đầu là ai đã kiểm tra DNA vậy?”
Người phụ nũ giật mình, đứng lên, nhìn vào báo cáo, vẻ mặt kinh ngạc, suy nghĩ một chút nói:
“Ngày mai, anh lấy tóc của Vãn Vãn và Đông Đình Phong kiểm tra DNA. Nhớ kỹ chuyện này không được cho ai biết. nếu như quan hệ của bọn họ thật sụ là vây.. chuyện này rất đáng sợ…. cho thấy bên chúng ta có nội gián, hơn nữa…”
Bà không có nói tiếp, chỉ mong tất cả là trùng hợp.
Vẻ mặt của người nọ khiếp sợ, đúng vậy, nếu Hoắc Khuynh Vãn là con gái Đông thiếu, như vậy, ban đầu những thứ lấy ra để kiểm tra DNA với Hoắc thiếu là từ đâu có? Chẳng lẽ Hoắc thiếu có người con lưu lạc ở bên ngoài nữa.
Nhưng là ai âm thầm chơi trò trộm long tráo phụng đây.
Mục đích là gì?
Đưa một người không phải con gái Hoắc thiếu, sử dụng các thủ đoạn, khiến nó trở thành người Hoắc gia, mà bên Đông thiếu, giống như không biết mình có một đứa con gái..
Cuối cùng thì người nào có bản lãnh như vậy, có thể dùng IQ cao như vậy ở sau lưng, đùa giỡn mọi người trong lòng bàn tay mà không ai biết?
Chuyện này, nghĩ kỹ lại xem, thật sự rất đáng sợ.
Một chỗ khác.
Có người vội vàng báo cáo với tiên sinh của bọn họ:
“Đông thiếu và Hoắc Khuynh Vãn có tỷ lệ phù hợp tủy rất cao, nhưng kết quả này bị sữa lại. Trước mắt, Đông thiếu còn chưa biết tình huống thật..”
Tiên sinh gật đầu: “Ừ, bí mật để ý tới bọn họ, có tình huống mới liền gọi điện thoại cho tôi.”
Sau khi người nọ đi, tiên sinh nói với người bên cạnh: “Những kết quả trong thời gian này cũng khiến tinh thần của tôi run sợ. Nếu không thể tra ra manh mối chuyện này, liền im lặng một chút..”
“Vâng.”
“Đúng rồi, kết quả DNA của Đông Dạng và Đông Lục phúc sao rồi?”
Tiên sinh hỏi.
“À, tôi đang muốn nói với tiên sinh chuyện này, kết quả cho thấy, Đông Dạng và Đông Lục Phúc không có quan hệ cha con.”
Ánh mắt tiên sinh âm trầm: “Nói cách khác Đông Dạng vốn không phải Đông Dạng… à, anh chờ một chút, lấy cái này đi kiểm tra đi..”
Hắn xoay người, lấy miếng da trâu từ trong hòm sắt ra.
“Đây là tóc, máu của con trai Đông Dạng, còn có con của Chung Đề. Cũng lấy của Đông Dạng kiểm tra xem.. phải nhanh một chút.”
Thủ hạ kinh ngạc, rồi sau đó đáp một tiếng:
“Vâng.”
Một chỗ khác.
Có người báo cáo với cấp trên của hắn:
"Báo cáo: bên trong bệnh viện trung tâm, lần nữa xuất hiện hiện tượng tài liệu bị cướp sửa."
Nghe người báo cáo —— Thần Huống từ bao cát phía trước ngẩng đầu, mày rậm thẳng nhăn lại:
"Tên nào làm?"
"Hiện tại còn chưa biết được!"
"Tra. . ."
"Dạ!"
"Sửa cái gì?"
"Kết quả kiểm tra xương tủy của Đông đại thiếu. . . Ngài nhìn xem . ."
Thần Huống cầm nhìn thoáng qua, hỏi:
"Báo cáo ban đầu đâu?"
"Đã bị người xóa mất!"
Thần Huống híp mắt suy nghĩ một chút, lau mồ hôi trên đầu, gọi một tiếng:
"A Hà, điện thoại!"
A Hà vội vàng đưa di động lên.
Thần Huống mới gọi một cú điện toại, một giọng nói vang lên:
"Cháu muốn gọi cho ai?"
Là ông nội Thần Vạn Niên từ bên ngoài đi vào.
Hắn trả lời:
"Cẩn Chi!"
"Đừng gọi!"
Thần Vạn Niên đi tới, giật lấy điện thoại.
Lông mày Thần huống nhăn lại, không hiểu tại sao ông nội lại ngăn cản!
"Anh em cùng cha khác mẹ của người ta đấu nhau! Đừng xía vào."
"Ông nội!"
"Cháu mà gọi, sẽ bại lộ rất nhiều chuyện. Tình huống bây giờ, chúng ta không cần quan tâm tới, như vậy, mới có thể thấy rõ ràng, tự hiểu rõ mọi chuyện. A Huống, muốn này một đoàn đay rối làm rõ sở, thì phải nghe ta. . ."
"Ông nội, chuyện này là vấn đề rất lớn, con sợ Cẩn Chi chịu thiệt thòi!"
Thần Huống ngồi xuống bên cạnh, lấy một cái khăn lông trắng xoa xoa mặt, lau sạch lớp mồ hôi trên người, giọt mồ hôi giống như trân châu xuyên trên da thịt, dáng người cực kỳ khôi ngô, tuấn tú.
"Tiểu tử Đông gia kia, tinh quái như vậy ai mà chịu nổi. Nếu thật có thể khiến hắn chịu thiệt, hắn đáp trả, cũng đủ mạnh. Chúng ta đừng nhúng tay. . . Bằng không, sợ rằng có kết cục giống nhau. . ."
"Còn có một việc, không biết con có biết hay không: mẹ con có cầu hôn Đông gia, Đông gia lại từ chối. . ."
"Dạ, chuyện này, mẹ con có nói. . . Thần Kềnh có phải không? Có chút liều lĩnh. Không thích hợp. Cho dù nhà Cẩn Chi đồng ý, con cũng sẽ phản đối."
Thần Huống ném khăn lông, uống một ngụm trà, vẻ mặt nghiêm túc.
"Lão Tứ thì sao?"
"Hắn càng không thích hợp. Còn đang đi học, cả tâm tính cũng không ra hồn. . . Tiểu tử kia, cần mài giũa bốn năm năm, mới có thể ra hồn. . ."
Thần Vạn Niên dùng một tay xua khói: "Có làm quen, mới có tình cảm. . ."
"Không được! Đứa nhỏ Đông gia kia không đáng cần phải nói tới đám hỏi. . ."
Thái độ của Thần Huống rất rõ ràng.
<
Thần Vạn Niên vừa nghĩ, lắc đầu: "Khó lắm. Có tin hay không, bất kể là Hoắc gia hay là Cố gia, cũng đối với côn bé như hổ rình mồi. Thần gia chúng ta nếu không ra tay, đứa nhỏ này sớm muộn gì rơi vào tay hai nhà kia."
Ngừng một chút, bổ sung một câu: "Cái tên Cố gia kia tên gì, Cố Duy gì đó, gần đây không quan tâm sự nghiệp, một lòng đeo đuổi con bé không đấy? Cố gia đây là quyết tâm muốn chuẩn bị đưa Đông Lôi vào cửa nhà mình. Ông cho ngươi biết, nếu con không suy nghĩ thật kỹ chuyện này, đến cuối cùng, quan hệ hai nhà Thần Đông, có chút. . ."
"Được rồi, con hỏi ý lão Tứ nghĩ như thế nào, lão Tứ chịu, con sẽ nói với Cẩn Chi. . . nếu Lão Tứ không đồng ý, con cũng không ép buộc. . ."
"Này, được rồi, nước phù sa không lưu ruộng người ngoài. Tình cảm này kia, có thể từ từ bồi dưỡng. . . Lão Tứ không giống con. . . con là người cứng ngắc, cũng đã nhiều năm như vậy, còn chưa đi ra ngoài. . . A Huống a, nghe ông nội. . . Bỏ qua cho mình đi . . này, đứa nhỏ này. . . Aizzz. . ."
Đề cập tới những..chuyện đó, Thần Huống nghe không vô, mặc quần áo vào, đi ra bên ngoài, chỉ lão đầu lưu tại chỗ thở dài.
Cõi đời này, duy nhấtchữ tình hầu hết có thể tổn thương người.
Thần Vạn Niên, người này từng là Tổng tư lệnh không quân, làm sao cũng không nghĩ tới người sau này cưới Đông Lôi, không phải là lão Tứ, mà là lão đại nhà ông—— Thần Huống.
Dĩ nhiên, đó là chuyện rất lâu về sau!
**
Vài ngày sau, Đông Đình Phong cầm lấy tư liệu kiểm tra máu tìm Ninh Trùng, trực tiếp hỏi một câu:
"Loại máu không hợp, cha, Ninh Mẫn không phải là con ruột của cha và mẹ sao?"