Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 26



Đối với Đông Đình Phong, cô chỉ mới biết hắn qua những tài liệu sách báo nên trong trường hợp này, rất khó để đoán được, khẳng định phải có sơ hở nào đó, nhất là khi cô lại đang giả danh là người vợ bên cạnh hắn ta. Mà cô lại không hiểu rõ lắm Đông Đình Phong đối xử với Hàn Tịnh như thế nào, nói tóm lại: Chỉ cần hé răng nói ra một câu nào sai thì cái thân phận này của cô lập tức bị lật tẩy.

“Anh làm gì mà nhìn tôi như vậy? Tôi vẫn cảm thấy ly hôn là cách giải thoát tốt nhất cho cả hai chúng ta!”

Nam nhân với khuôn mặt như được tạc lên ấy, bỗng nhiên cảm thấy quai hàm có chút co cứng. E rằng đã bị hai từ “ly hôn” kia làm cho kích động.

Nhà chồng là thân phận gì? Nếu phải nhắc đến hai từ đó thì cũng phải là từ miệng của hắn nói ra?

Ngược lại bị vợ mình nhắc đến hai từ này trước, nói ra thật mất mặt.

Ninh Mẫn đang thăm dò tâm tư của hắn, nhưng không thấy được gì bởi vì hắn đã thu lại sắc mặt bất thiện ấy của mình, đắn đó một lúc rồi hỏi ngược lại:

“Đông Đình Phong, anh biết bộ dạng của tôi thế này là có ý gì không? Thoáng một cái đã sáu năm. Không có một người phụ nữ nào lại cam tâm tình nguyện đem tính mạng của mình dần dần kiệt quệ trong một cuộc hôn nhân không còn hy vọng nữa không? Anh không yêu tôi, tôi cũng không yêu anh, lại phải khổ sở để sống cùng nhau. Như vậy có đáng không? Một người, liệu có thể trải qua được mấy lần sáu năm? Còn nữa hai cái sáu năm thì anh cũng đã ngoài bốn mươi, nam nhân bốn mươi thì như một nhành hoa, còn nữ nhân ư, không khác gì bã đậu.”

Mỗi câu nói ra, sắc mặt của Đông Đìng Phong lại lạnh thêm một phần, đen thêm một phần.

Ninh Mẫn đột nhiên nghĩ, có phải cô đã tự chuốc họa vào thân hay không, khi mà cô dám chọc tức hắn, sau đó hắn sẽ đóng cửa mà bạo hành cô không?

Phụ nữ... thường đều bị chồng đánh.

Cũng may, theo những tư liệu của hắn cho thấy hắn là kẻ lịch thiệp, sắc mặt mặc dù lạnh như băng đá nhưng hành vi lại hết sức lí trí.

Hắn lại châm thêm điếu thuốc, hít một hơi rồi thở ra một làn khói trắng bay bay khắp phòng, mùi tanh cay đến ngạt thở đó nhanh chóng sộc thẳng vào mũi cô.

“Vẫn còn muốn nói gì, tiếp theo hãy đem tất cả những điều cô muốn nói cho ta biết!”

Giọng nói tà mị của loại người lạnh lùng này nói ra có phần thần bí nhưng nghe lại có vẻ như đang thương lượng.

Ninh Mẫn cắn chặt môi nhìn lại bộ quần áo trên người mình, sau đó nhanh chóng chuyển chủ đề khác:

“Tôi phải đi thay quần áo trước đã... Xin chờ một chút...”

Cô quay người rời đi, đến phòng thay đồ, chọn một cái áo len dài mặc lên người, phía dưới cũng là chiếc quần dài, lúc đi ra đã không thấy bóng dáng của hắn trong phòng, cô nhìn quanh một vòng, thấy hắn đang đứng trước của sổ trong phòng đọc sách, áo khoác ngoài cũng cởi ra, chỉ mặc mỗi chiếc sơ mi đen, hai tay sỏ túi đang dựa lưng vào tường, yên tĩnh suy nghĩ cái gì đó, ngoài của sổ, ánh mắt trời đang hắt vào người hắn, khiến cả người hắn được tỏa ra một vầng quang chói mắt, ánh sáng chỉ chiếu vào một nửa mặt hắn, khiến giờ khắc này đây, trông hắn vô cùng anh tuấn mờ mờ ảo ảo như một bức họa.

Đúng là không thể không thừa nhận, Đông Đình Phong quả thật rất xuất sắc, hắn có một khuôn mặt có thể khiến cho không ít nữ nhân trên thế gian này phải mu muội si mê. Nếu như cô trở lại năm, sáu năm trước, có lẽ cô đã động lòng. Nhưng hiện tại, cô không thể...

Nhìn hắn như vậy, tim cô cũng đập nhanh hơn bình thường mấy nhịp. Nhưng chẳng biết tại sao, đối với hình ảnh này, cô lại có một cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ, hình như rất nhiều năm về trước ở một nơi nào đó cô đã gặp qua.

“Đông Đình Phong!”

Cô khẽ gọi hắn một tiếng.

Hắn ta quay đầu lại, lông mày hạ xuống quan sát một chút, bước lại gần, bóng dáng cao lớn của hắn che hết người cô: Cô của hiện tại, thanh tịnh thuần khiết, dịu dàng ít nói, nhưng trong mắt cô lại cho thấy, đối với việc ly hôn, cô sẽ không chịu thỏa hiệp, một con người làm sao lại có sự thay đổi lớn đến như vậy? Chẳng lẽ sáu năm qua đã khiến cô biến thành một con người như thế này sao?

Hắn có chút hoài nghi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.