Ninh Mẫn Mẫn quay đầu nhìn, sắc mặt có phần trắng bệch, hai tay nắm chặt quần áo, hít sâu một hơi:
“Anh tới đúng lúc... An Na... Đã chết! Cô ấy chết... Rồi...”
Đông Đình Phong tiến lên, lấy tay sờ thử động mạch, rồi rút tay lại, nhường lại vị trí ấy cho bác sĩ, ngược lại ôm lấy Ninh Mẫn Mẫn, hôn lên đỉnh đầu của cô:
“Đi, chúng ta về nhà! Chuyện ở nơi này, sẽ có người xử lý...”
Anh kéo cô đi ra ngoài.
Đối với anh mà nói, trừ cô ra, mọi phụ nữ khác đều đã không quan trọng.
Cúc Hoa cũng đi vào, nhìn thấy bác sĩ đang kiểm tra, sau cùng nhìn về phía bà lắc đầu.
Người bà lảo đảo một lúc, một tiếng nghẹn ngào từ trong cổ họng phát ra.
“Mẹ!”
Đông Đình Phong nhìn thấy mẹ mình như vậy, đành phải buông Ninh Mẫn Mẫn ra, chạy lại nhẹ giọng an ủi một câu:
“Mẹ đừng buồn!”
Ninh Mẫn Mẫn hoảng hốt nhìn thấy bác sĩ đã dùng một tấm vải trắng phủ lên người An Na.
Một người, vội vàng như vậy để kết thúc một cuộc đời.
“Cẩn Chi, con đưa A Ninh về nhà trước đi... Mẹ muốn đưa con bé này một đoạn đường...”
Cúc Hoa nói rất nhỏ, vẻ mặt đau thương.
“Vâng... Nhưng mẹ phải hứa với con, nhất định không nên quá đau buồn!”
“Uh`m... Chờ một chút...”
Cúc Hoa lại đột nhiên gọi anh lại, vẻ mặt rất phức tạp liếc nhìn Ninh Mẫn Mẫn một cái, mới nói:
“Việc này vốn không nên nói vào lúc này, nhưng mẹ không thể không hỏi: Đứa bé kia...”
Đông Đình Phong biết mẹ muốn nói gì, lập tức cắt ngang nói:
“Mẹ, con sẽ cố gắng cứu đứa bé. Nhưng có một việc, con phải nói rõ với mẹ...”
Cúc Hoa im lặng nghe.
Đông Đình Phong xoay người đem Ninh Mẫn Mẫn kéo lại, nghiêm túc tuyên bố:
“Đứa bé kia không phải là con của con.”
Cúc Hoa lại hỏi:
“Nhưng Anna...”
“Bọn họ nghĩ lấy được tinh trùng của con, nhưng trên thực tế, không phải! Tinh trùng kia, là của người khác...”
Ninh Mẫn Mẫn nghe lời này ngẩn ra, hỏi:
“Anh làm sao cho rằng như vậy?”
“Khi đó, thực sự có kiểm tra tinh trùng. Chỉ là sau khi nộp hồ sơ, họ vô tình làm đổ hết. Sau đó, có người gọi điện thoại bảo anh qua lấy lại mẫu, nhưng anh không đi. Từ đó tới nay, bọn hắn làm sao có thể có tinh trùng đông lạnh, mà lại nói là có thai được...”
Tòa nhà Hoàng gia 2.
Đó là nơi ở của vợ chồng Thủ tướng.
Hiện tại là 13h30, bình thường thời gian này, Thủ tướng đang làm việc, nhưng hôm nay, không giống như mọi ngày, Thủ tướng vẫn ở nhà. Ai cũng không dám quấy rầy.
Hôm nay khi trở về, sắc mặt Thủ tướng rất u ám, phu nhânThủ tướng cũng vậy, nhân viên đều thấy rõ đôi vợ chồng này có chuyện.
Tại thời điểm này, cửa phòng khách đóng chặt.
Trong phòng, có mùi trà hoa cúc bay ra.
Ninh Mẫn Mẫn ngồi ôm gối, vẻ mặt vô hồn. Đông Đình Phong đang gọi điện thoại, chỉ đạo công việc, giọng nói rất nghiêm túc, gần nửa năm tham gia chính trị, lời nói của anh càng ngày càng uy lực hơn.
Mười phút sau, anh ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay vịn chặt vai cô, tựa vào người mình, cũng không nói câu gì, cứ ôm như vậy.
“Cuối cùng vẫn không chịu nói chuyện với anh sao?”
Ninh Mẫn Mẫn đẩy anh ra, nhẹ nhàng nói:
“Em còn tưởng rằng anh nhất định chiến tranh lạnh với em tới cùng a?”
“Anh chỉ là muốn để cho em suy nghĩ một chút, chuyện đến nước này, em xem em làm đúng hay sai...”
Anh nhíu mày, véo cằm của cô:
“Chưa nói rõ với anh, tự tiện hành động
Nếu anh không đúng lúc theo sau, em nghĩ về hậu quả tối hôm đó chưa? A Ninh, về sau làm việc, đừng bốc đồng như thế có được hay không? Anh biết em luôn luôn quyết đoán, nhiều ý tưởng nhưng bây giờ em là vợ anh, trước khi làm việc gì nên bàn với anh một chút, vợ chồng tôn trọng lẫn nhau, cùng làm cùng chịu, em nói có phải hay không? Sau khi xác định không có bất cứ nguy hiểm gì, chúng ta sẽ thực hiện nó, một mình làm có cố chấp quá không...”
Thái độ của anh rất chân thực, nói lời rất có đạo lý.
“Thực xin lỗi!”
Cô thở dài một tiếng, một phần áy náy, tựa đầu vào vai anh:
“Em nghĩ chắc chắn không có việc gì.”
Đông Đình Phong sắc mặt lại trầm xuống: “Em vẫn lại là không thừa nhận mình rất liều lĩnh...”
Anh đứng lên, tức giận.
“Em có lý do!”
Ninh Mẫn Mẫn cũng không chịu xoa dịu cảm xúc tức giận của chồng, vẫn như cũ lẳng lặng ngồi ở chỗ đó:
“Bọn họ không hề có ý định giết em!
“Lý do thứ nhất, bọn hắn chọn đúng thời điểm anh về nhà ăn tối để gọi điện thoại, đơn giản là muốn để cho ta có phương án tự bảo vệ mình.
“Lý do thứ hai, tay súng bắn tỉa kia không có bắn, sau đó cũng không tìm mọi cơ hội để tiêu diệt mục tiêu, cho thấy bọn họ không có ý định giết em. Và khi bắn, bọn họ cũng không bắn chết ngay An Na, người này tuyệt đối phải là người có kỹ thuật, đó là do cố ý thả người.
“Lý do thứ ba, sau khi tất cả chúng ta rời khỏi mới cho nổ, để khoảng thời gian đó làm gì? Lý do rất đơn giản, bọn họ cố tình để chúng ta sống, và cố tạo ra cảm giác khủng hoảng, để cho chúng ta sợ hãi...
“Dựa vào ba lý do này, thả An Na, không giết em hoặc anh, mà là đang chơi trò chơi mèo đuổi chuột.
“Người kia, không chỉ có mối thù với anh mà còn có mối thù với em...
“Em nghĩ, người này có khả năng là Mạc Thần...
“Cẩn Chi, anh có có thể nói cho em biết, Mạc Thần đã đến Đông Ngải rồi phải không? Bởi vì gần đây, em phát hiện cung Đạt Lâm được canh giữ cẩn thận hơn trước kia rất nhiều...”
Cô liếc, ánh mắt trong xanh và vẻ mặt rất nghiêm túc.
Loại nghiêm túc này, là lời nhắc nhở người đàn ông đối diện: Tôi nói chắc chắn biết tình huống cụ thể. Nếu anh dám giấu diếm, hậu quả này, anh biết rõ sẽ như thế nào rồi...
Đông Đình Phong đột nhiên không trả lời được.
Anh biết vợ của anh không phải một người dễ chọc.
Tính cẩn thận của cô không thể xem thường, cho nên, anh đã rất cẩn thận không để cho cô biết, sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày. Nhưng cuối cùng, cô vẫn lại phát hiện ra.
Mí mắt anh nháy vài cái, suy nghĩ một lúc, đại não tựa như một máy tính, đang gấp rút tính toán nên nói với cô như thế nào.
Sự thực chứng minh, chỉ cần mỗi lần đối mặt với vợ anh, não của anh luôn luôn ngắn.
Sau một lúc im lặng, anh mới nói:
“Em tổng kết ra ba lý do. Hiện tại, trước tiên chúng ta nên nói về thái độ xử lý chuyện này của em đã.
“A Ninh, anh biết em có khả năng phân tích đặc biệt, nhưng bây giờ, mặc kệ em biện minh cho hành động của em như thế nào, anh đều khẳng định, tại thời điểm đó em không có suy nghĩ, tính toán chuyện sẽ phát sinh sau đó như thế nào. Em không biết tương lai sẽ xẩy ra chuyện gì nhưng em vẫn thiếu thận trọng, có bao giờ em tưởng tượng bọn chúng có thể bắt em làm con tin không, đến lúc đó em bảo anh phải làm gì?”
Ninh Mẫn Mẫn nghĩ lại. Khi đó, chỉ hỏi Đông Đình Phong có tiến hành kiểm tra tinh trùng không, đúng lúc ấy có tiếng chuông điện thoại vang lên, Trần Túy vội đi tới đưa điện thoại cho anh. Sau khi nghe điện thoại, anh liền vội vã tới phòng họp. Vốn cô còn muốn hỏi một số chuyện khác, đúng là khi đó anh không có thời gian.
Lần đó nói chuyện, không giải quyết được việc gì.
Điều quan trọng nhất là: Câu trả lời của anh, đã hoàn toàn chạm đến lòng tự tin của cô.
Lúc đó, tâm trạng cô hỗn loạn, sau khi trở lại phòng mình, điện thoại vang lên, An Na gọi tới nói địa chỉ, còn uy hiếp một câu:
“Nếu cô không đến, ngày mai tin tức sẽ cực kỳ hấp dẫn!”
Một mình sẽ đi gặp họ, cô nhất thời quyết định.
Kỳ thật cô cũng nghĩ tới hậu quả khi đi đến cuộc hẹn này nhưng nhất định phải trực tiếp đối mặt:
Đầu tiên, một nhóm người đã bắt lấy cô; Thứ hai, An Na sẽ gây bất lợi cho cô; Thứ ba, chuyện khác phát sinh...
Cô nghĩ một chút:
Bắt cô – khả năng này có thể xẩy ra, sau đó dùng cô để uy hiếp Đông Đình Phong, chuyện này rất có giá trị.
Vấn đề là ai làm chuyện này?
Hiện tại, Đông Đình Phong đã nắm toàn bộ chính quyền ở trong tay. Phe Hoắc thị hoàn toàn bộ hướng về anh; Phe Thần hệ vẫn đáng tin, một lòng ủng hộ; Còn phe Cố hệ, từ khi Đông Lôi gả cho Cố Duy, cũng đã quy về một mối.
Sở dĩ lựa chọn đi, là vì cô rất muốn xem đứng phía sau chuyện này là người nào.
Nếu nói cho Đông Đình Phong, khẳng định anh không để cho cô đi đến cuộc hẹn.
Nếu không đi đến đúng hẹn, đối với anh mà nói, hậu quả như thế nào, khó có thể đoán trước.
Cho nên, cô nghĩ mình phải mạo hiểm một lần.
Vì vậy, trước khi đi, cô đã đem theo một khẩu súng.
Đối với khả năng thứ hai: Cô nghĩ An Na, không có khả năng làm cô bị thương, nhưng cô vẫn giữ một khoảng cách an toàn.
Đối với khả năng gặp phải chuyện bất ngờ khác xảy ra: Thật sự, thời điểm đó cô không nghĩ ra được cách nào để đối phó, nhưng nếu cô quyết định đi, sẽ bình tĩnh đối mặt.
Vì phòng ngừa chuyện phát sinh không nằm trong tính toán, cô đã cố tình ở trong xe mười phút sau đó mới xuống xe, gọi cho Ô Phương một cú điện thoại, để cho Đông Đình Phong phối hợp hành động cùng mình, phong tỏa khu vực kia. Ngay cả khi mình rơi vào tay bọn chúng, bọn chúng cũng không có cơ hội thoát ra ngoài.
Mặt khác, trên ngực cô còn đính một bông hoa, thực ra ẩn bên trong là một cameras định vị loại nhỏ, vừa để quay hình ảnh lúc đó xảy ra chuyện gì, vừa để cho Đông Đình Phong nắm được vị trí cô đang ở đâu.
“Hiện tại chẳng phải là không có việc gì sao?”
Ninh Mẫn Mẫn lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng nói:
“ Hiện tại, chúng ta không nên nói về hành động liều lĩnh của em có được không. Cẩn Chi có thể cho em biết sự việc lúc đó, tại sao anh lại tìm được quả bom nhanh như vậy? Có người báo cho anh phải không?”
Đông Đình Phong không trả lời.
Ninh Mẫn Mẫn nhìn sang gương mặt anh, chắc chắn cô đã đoán trúng.
“Cuối cùng là ai? Em muốn biết!”
Đông Đình Phong thấy không thể giấu diếm được nữa.
Một khi sự tò mò của cô xuất hiện, nếu không cho cô biết toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối, thậm chí là nói dối, kiểu gì cô cũng sẽ tìm mọi cách để tìm ra.
“Đúng là Mạc Thần!”
Câu trả lời này, Ninh Mẫn Mẫn cũng không cảm thấy bất ngờ, đúng là khi được hắn thông báo chuyện này, anh liều lĩnh xông lên lầu, nguyên nhân chủ yếu là anh sợ cô rơi vào tay người đàn ông đó.
Vẻ mặt của cô đông cứng lại.
Nhắc tới người đàn ông này, cô lại nghĩ về cái chết bi thảm của nhóm Hòa Bình, vẻ mặt vốn có phần khó coi, nó lại càng trắng lên - -
Im lặng, tâm trí của cô xuất hiện giọng nói và nụ cười các đồng đội của mình khi còn sống, cùng với cảnh trước khi chết từng chút từng chút một, khiến cô đột nhiên cảm thấy buồn nôn, che miệng lại, vội vả đi vào toilet, rốt cục không thể nhịn được nữa, toàn bộ nôn ra hết.
Đông Đình Phong hoảng loạn, căng thẳng nhìn cô, vừa vỗ lưng vừa chờ cô nôn xong, lấy khăn mặt cho cô rửa mặt - - khuôn mặt, sắc mặt kia thật sự rất tệ.
Một lúc sau cảm xúc của cô bình tĩnh lại, mới hỏi một câu:
“Hắn không biết bị cấm hay sao? Làm sao có thể đến Đông Ngải Quốc?”
“Việc này, em không cần quan tâm...”
Anh giúp cô đi ra ngoài và ngồi xuống.
Cô lại cố chấp lắc đầu: “Em không thể không quan tâm. Người kia là nhằm vào ta. Hắn từng hại chết năm đồng đội của em...”
Giọng nói có phần kích động, thân thể kìm lòng không được phát run lên.
Những ác mộng trong quá khứ, cô tưởng rằng đã biến mất, kết quả không đúng, nó lại vẫn quanh quẩn bên mình.
“Cẩn Chi, hắn trở mặt với anh rồi sao?”
Cô đột nhiên nắm lấy tay anh, hỏi:
“Em cảm thấy hắn không chỉ có đang đùa giỡn em, giống như cố ý với anh...”
“Không có!”
Đông Đình Phong lắc đầu, trả lời rõ ràng, rõ ràng đến làm cho người ta hoài nghi.
Ninh Mẫn Mẫn quan sát vẻ mặt của anh, ánh mắt rất bình tĩnh, cô không thể nhìn thấy biểu hiện gì khác.
“Em tin anh không gạt em!”
Cô nói.
Mắt trái Đông Đình Phong nháy nháy.
“Hiện tại em không cần nghĩ nhiều, nghỉ ngơi một chút được không? Anh đỡ em về giường, nghỉ ngơi một chút?”
Cô vẫn lại là lắc đầu, vẫn không nhúc nhích dựa vào:
“Chuyện đứa bé, anh tính xử lý như thế nào? Mặc kệ đứa bé kia có phải là con của anh không, nhất định phải cứu.”
Mà anh có thể xác định đứa bé kia không là con của anh sao?”
“Nếu là con của anh, hiện tại mẩu tin này nhất định sẽ ồn ào ở Đông Ngải Quốc! Em cảm thấy Mạc Thần sẽ bỏ qua cơ hội này sao?”
Ninh Mẫn Mẫn nghĩ nghĩ, cảm thấy có phần đúng.
“Tóm lại, em không thể mạo hiểm nữa! Anh sẽ phái người trông chừng em, từ hôm nay trở đi, em không thể rời cung Đạt Lâm nửa bước. Anh cam đoan với em, nếu có tin tức gì mới anh nhất định sẽ nói với em, nhưng em không được can thiệp vào. Ninh Ninh- Em mang thai đã chín tháng, thân thể nặng như vậy, không giống như trước có thể đánh, có thể chạy, có thể ngã, có thể va chạm, em phải có trách nhiệm với Bảo Bảo của chúng ta.”
Một đôi tay xoa xoa bụng cô, Ninh Mẫn Mẫn cúi đầu nhìn bụng của mình, thở dài một tiếng, chỉ có thể gật đầu.
“Mặt khác, còn muốn hỏi em một việc!”
Đông Đình Phong nói.
“Chuyện gì?”
“Khi An Na sắp chết đã nói chuyện gì với em, mà làm cho sắc mặt nhợt nhạt như vậy?”
Phòng bảo vệ bên trong có trang bị cameras, bên trong có chuyện, có thể rõ ràng truyền tin tức đến anh.
Ninh Mẫn Mẫn lung túng một lúc, lại lắc đầu:
“Không có gì!”
Cô không tin những lời An Na nói, tuyệt đối không đáng tin.