Trước anh đi cục cảnh sát, ghi chép trước sau, rồi đến bệnh viện, nhưng Đông Lôi ở tầng trệt, bị hộ vệ hoàng gia bảo vệ. Anh không vào được cũng không có ý định đi vào. Thật sự là bởi vì đêm qua hắn quá mệt nhọc, trên người bây giờ vừa bẩn, vừa đau. Sau khi ở cửa bệnh khu liếc mắt một cái liền xoay người rời đi, trở về nơi ở của mình, ăn cơm xong, liền chui vào chăn ngủ say.
Vừa cảm giác, hắn ngủ rất say.
Cũng không biết ngủ bao lâu, chuông điện thoại di động vang lên, hắn lung tung tìm trên tủ đầu giường cầm lấy điện thoại, cảnh tối lửa tắt đèn, chỉ thấy trên mặt nhảy một hàng chữ “ Không phải là cưới em đều không thể”, ngẩn ra, vội vàng ngồi dạy, bật đèn lên, gọi một tiếng:
- Alo! Lôi Lôi?
Bên kia truyền đến giọng ôn ôn của Đông Lôi trả lời.
- Ừ!
Anh lại liếc đông hồ treo tường một cái, mười giờ tối, liền hỏi:
- Không ngủ sao?
- Không ngủ!
- Đang làm gì?
- Anh đang làm gì?
Cô hỏi ngược lại.
- Anh? Ngủ!
- Sớm như vậy!
Anh ngủ từ lúc xế chiều có được hay không...Nếu không có cuộc gọi này anh có thể sẽ ngủ đến sáng.
- Ngủ sớm dậy sớm mới có thân thể tốt! Anh cười nói, giọng nói rất nhẹ nhàng:
- Em vẫn còn ở bệnh viện à?
- không có!
- Xuất viện rồi? Sao không ở lại quan sát nhiều một chút? Trán em xuất huyết rất nhiều!
- Em...
Cô nói chuyện ấp a ấp úng:
- Làm sao vậy?
- Em đang ở cửa tiểu khu nhà anh, bảo vệ nói, gọi điện thoại cho anh xác nhận một chút mới cho em vào.
- Cái gì?
Cố Duy kinh ngạc đứng lên, cũng không kịp mang dép, liền vội vội vàng vàng hướng cửa sổ chạy vội đi qua.
Tháo ra rèm cửa sổ, bóng đêm trời mênh mông, ở tầng cao nhất của phiến tiểu khu này, anh mơ hồ có thể nhìn thấy cửa tiểu khu, có một bóng hình xinh đẹp đi lui đi tới.
- Em chờ, anh xuống!
- Không cần...
Cố Duy không có nói nữa, mà là vội vàng bắt lấy chìa khóa, mặc quần áo đuổi ra ngoài.
Năm phúp sau, anh quả nhiên thấy ở cửa một người con gái, mặc một cái váy màu lam, đang đứng ở cửa, gió thổi váy áo tung bay, dưới ánh trăng, cô yên tĩnh mà xinh đẹp, đương nhiên, nếu trên trán không vết thương thì càng hoàn mỹ.
Cố Duy dừng một tý, hai tay cắm túi đến gần.
Cô nhìn thấy anh, liền đi đến chào đón.
Anh thấy cô đi giang nan, liền bước nhanh đến đỡ.
- Đi đường đều bất tiện như vậy sao còn chạy loạn?
Anh khiển trách một câu.
- Em không sao, anh có sao không?
Mượn ngọn đèn, cô vội vàng nhìn anh, hơn nữa đẩy hắn ra, bắt đầu từ trên xuống dưới quan sát tỉ mỉ.
Cố Duy nhịn không được cười lên, hai tay giơ lên, lại xoay một vòng, để cho nàng cẩn thận nhìn xem.
- Muộn như vậy đến là để xem anh có bị thương hay không sao?
- Ừ
Nàng rất nghiêm túc gật đầu.
Cái loại nghiêm túc đó làm cho tâm hắn hơi cảm động một phen.
Có lẽ là bởi vì đã thật lâu không có cảm nhận được một loại quan tâm như vậy.
- Anh thật không có sao! Em thấy rồi đấy!
Anh mỉm cười, ở dưới đèn đường, cười như một đứa trẻ lớn đơn thuần.
Cô không nói lời nào, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm, cảm thấy cũng kì quái, chính mình như thế nào cứ như vậy ràng buộc anh, không nhìn thấy anh thì không yên tâm.
Hết lần này đến lần khác sau khi giao cô cho người nhà, liền bốc hơi dường như không thấy bóng dáng, cũng không tới xem cô một chút. Giống như chuyện cứu cô là rất bé nhỏ không đáng kể, anh căn bản không để ở trong lòng.
Nàng ngóng trông anh có thể tới, kết quả ann lại không tới, không thể nhịn được nữa, rốt cục chạy đến nơi này_ _trước, cô nghe anh nói qua, anh ở chỗ này có một chỗ sản nghiệp. Nhưng cô không xác định được anh có tới nơi này ở hay không, cuối cùng vụng trộm gạt nhân viên để đến nơi này. Sau đó gọi một cú điện thoại, cô tự nói với mình: Nếu anh không có ở đây, cô liền lập tức trở về bệnh viện.
Kết quả, hắn rõ ràng ở đây.
Cô thật vui mừng, thật sự rất vui mừng, xông lên, một phen liền ôm lấy anh.
- Thật tốt quá, anh không có việc gì! Em còn tưởng rằng chúng ta lúc này khẳng định chết chắc rồi...
Vừa nói, cổ họng nghẹn ngào, nước mắt cũng ngăn không được chảy ra.
Chuyện này, bây giờ suy nghĩ một chút, thật sự thật đáng sợ.
Tình cảnh lúc đó, nếu như Cố Duy không xuất hiện, bị lần lượt ~gian là chuyện tất nhiên, sau đó thì sao, video dâm uế sẽ bay đầy trời, cô sẽ chết thảm, mà Đông gia sẽ mất sạch danh dự.
May là người nào kịp thời đuổi tới.
May là cô trách được một kiếp.
Cố Duy ngẩn ra, cuối đầu nhìn nhìn người con gái trong lòng, không khỏi hơi cười_ _giai nhân yêu thương nhung nhớ, anh như thế nào bỏ qua.
Thấy cô khóc, hắn nhìn xung quanh một cái, cười lau nước mắt cho cô:
- uy uy uy Đại tiểu thư, khóc cái gì mà khóc a, đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời a, đừng khóc đừng khóc, nửa đêm canh ba mà khóc, người đi đường, còn tưởng rằng anh đang khi dễ em đấy? Tiếp tục khóc, anh hôn em đấy...đem tội danh bắt nạt người này biến thành thật đấy.
Nghe vậy, cô ngừng khóc phá lên cười.
Người đàn ông này là người xấu sao?
Vì sao cô cảm thấy tuyệt không xấu.
Đàn ông xấu làm sao có thể xả thân sống chết cứu người khác?
- Đúng rồi, đúng rồi, nên cười. Anh nhận ra Đông Lôi, cười rộ lên rất đẹp!
Hắn tự tay vuốt vuốt tóc ngắn của cô:
- Chuyện không vui đều qua rồi, về sau quên nó đi.
Ánh trăng rất đẹp, nét mặt của hắn rất nhu hòa.
Đông Lôi kinh ngạc nhìn xem, sự vắng vẻ bất an thoáng cái liền có cái gì đó lấp đầy.
Một hồi cùng chung hoạn nạn, một chút chân tình khác thường, giống như tại trong lòng lặng lẽ mọc ra, một khắc kia, tâm cô, kìm lòng không được bắt đầu đập mạnh.
- Một mình em tới? Cố Duy hỏi.
- Ừ! Em lén chạy ra ngoài! Chỉ chừa một tờ giấy, nói ra đi một chút, trước 11 giờ nhất định sẽ trở về!
- Bây giờ là 10 giờ, có muốn lên lầu ngồi một chút hay không? Nhận ra một tý?
Cố Duy xem đồng hồ một chút, hỏi.
Đông Lôi chần chờ một chút, người đã nhìn thấy, bình yên vô sự, theo lý thuyết, cô phải trở về ngay, nhưng một loại cảm giác kỳ quái không thôi lại quấn lấy cô.
- Em gọi điện nói với nhân viên trông nom một chút, bằng không cô ấy cũng sẽ nhanh chóng phát hiện, nhưng như vậy anh phải đưa em về bệnh viện.
- Được!
- Anh chờ!
Đông Lôi vui vẻ gọi một cú điện thoại cho người trông nom. Nói cho cô ấy biết mình đang ở với bạn, chỉ chốc lát nữa sẽ trở về. Bảo hộ vệ đừng báo cho người trong nhà. Cũng không đợi người trông nom càu nhàu nhiều, liền cúp điện thoại.