Anh hí mắt nghĩ cảnh cô trần truồng đứng trước gương, cười nhẹ:
- Trước mặc áo ngủ của anh vào! Như thế này, anh gọi người đưa đến mấy bộ quần áo, để sau này dùng!
Về sau phải dùng tới!
Nghe thấy lệnh này Đông Lôi đỏ mặt:
- Ân!
Mở cửa, cô đi ra, mặc áo choàng của anh, vẻ mặc có chút mất tự nhiên.
Anh buồn cười, ngẫm lại, bên trong đều không mặc gì, có thể tuy ý anh muốn làm gì thì làm.
- Thẹn thùng!
Khuông mặt cô đỏ mặt liên tục không có tản đi.
Anh vừa mới xác định, bọn họ có cùng nhau đạt lên đỉnh, khi đó, cô đỏ mặt, trông rất đẹp mắt.
- Em không có ý định cùng anh phát triển nhanh như vậy...
Đông Lôi có chút áo trướng, gãi gãi tóc ngắn.
Anh đi thẳng về phía trước, hôn môi cô:
- Yên tâm, anh sẽ phụ trách, trời sáng anh đưa em trở về. Sau đó cầu hôn. Mấy ngày nữa, anh nói cha anh đến nhà em bái phỏng...
- A...nhanh như vậy...
Đông Lôi có chút sửng sờ.
- Anh còn phải đọc sách!
- Kết hôn cũng giống như việc đọc sách.
- Nhưng là...
- Kết hôn có thể ngày ngày cùng nhau...em không muốn sao?
Anh dụ hoặc cô.
Đông Lôi dựa sát vào trong lòng anh, vẻ mặt anh ôn nhu, cười hôn cô_ _ nhưng trong lòng cô vẫn có chút khó chịu...
Hôn hôn, anh lại ôm lấy cô, lần nữa giở trò.
Đông Lôi căn bản không phải đối thủ của anh, lại lần nữa bị ăn hết sạch sẽ.
Sau đó cô có chút lo lắng nhìn người đàn ông trên người hỏi:
- Anh như vậy, em rất dễ mang thai...
- Mang thai liền sinh, đến lúc đó mang thiên tử lấy lệnh chư hầu, sẽ không sợ anh vợ tìm anh phiền toái, con trai chính là bia đỡ đạn của anh...
Kế hoạch của anh tốt lắm.
Cô không nói gì trừng anh.
Anh lại lần nữa muốn cô, cúi đầu kêu:
- Sinh con trai cho anh...con gái cũng được...tốt nhất đầu tiên sinh con gái, sau đó lại sinh con trai...chúng ta về sau có thể sinh mười bảy mười tám đứa...
Cô trừng mắt nhìn anh:
- anh anh anh cho em là heo mẹ à...
Hung hăng cắn anh một ngụm.
Anh cười to, hôn cái miệng nhỏ nhắn làm chuyện xấu của cô, hôn hết sức, không chịu từ trên người cô tiếp tục.
Lại về sau, cô mệt mỏi ngủ đi, đã quên phải đi về bệnh viện_ _
“Hang sói” bên trong nhu tình mật ý làm đầu óc cô choáng váng, người đàn ông làm cho cô có thêm kinh nghiệm, làm cho cô quên đi nhục nhã trước đây, biến cô trở thành người phụ nữ ngọt ngào.
Mà hắn đâu, mặc áo ngủ, ở trên giường dùng điện thoại chụp cô đang ngủ, còn đem tướng ngủ ngọt ngào của cô gửi đi: Chu Cung Chi, kèm theo hai chữ: “ thu phục“.
Chu Cung Chi đang ôm mỹ nhân, nghe điện thoại báo tin nhắn, liền chộp tới vừa nhìn, mi nhíu lại, gửi trở lại một biểu tình:
- Cậu ngoạn lớn đi...
Cố Duy nhắn lại:
- Đã là người phụ nữ của tôi rồi.
Vẻ mặt anh đắc ý.
Chu Cung Chi vẻ mặt kinh sợ:
- Em của Đông Đình Phong cậu cũng dám chọc...cậu nghĩ thật định cưới về nhà a...
Cố Duy suy tư.
- Đúng vậy, tôi còn muốn có con với cô ấy...
Chu Cung Chi vẻ mặt khiếp sợ:
- Dựa vào cái gì cậu nghĩ sinh con?
Cố Duy mị mị cười:
- Có lẽ đã có rồi...
Chu Cung Chi lại đổ mồ hôi lạnh:
- Lá gan cậu thật lớn...
Cố Duy ha ha cười:
- Nhát gan ăn không được cỏ mập...
Chu Cung Chi khinh bỉ:
- Đẹp cậu có phải hay không?
Cố Duy cười to:
- Đẹp vô cùng... Tối nay đáng giá ngàn vàng...
Chu Cung Chi gật đầu mỉm cười, cùng với một ngón tay cái, một cái nắm tay:
- Chúc mừng cậu ôm được mỹ nhân về...thật muốn cưới về, đối với cậu mà nói vậy thì thật là đáng giá ngàn vàng a...nghe nói, vị tiểu thư này có 5% cổ phần làm của hồi môn...
Cố Duy cười hắc hắc, quay đầu lại nhìn người con gái bên cạnh, đưa tay nhéo nhéo cái mũi của cô, lại hôn một cái, xóa đoạn đối thoại đi, lên giường ôm lấy cô, một bên nhắm mắt dưỡng thần, một bên vuốt vuốt da thịt non nớt kia...
Một hồi tiến vào mộng đẹp.
Trời hửng sáng, đang ngủ Đông Lôi bị một trận chuông cửa đánh thức.
Tiếng chuông kia một tiếng lại một tiếng vang lên.
Cô nhíu mày, tại sao không có ai ra mở cửa, quản gia đâu...về sau ngẫm lại không đúng, chuông cửa nhà bọn họ không phải như thế.
Ý thức của cô còn hồ đồ, chỉ cảm thấy mệt mỏi, con mắt không mở ra được, toàn thân đau dữ dội.
Ngay sau đó, bên cạnh giống như có người rời giường, sau đó người đó đi ra ngoài, lại sau đó, là một trận tiếng va chạm lách ca lách cách kịch liệt...
Cô không hiểu cả kinh, ngồi dậy dụi dụi con mắt, đối mặt với hoàn cảnh xa lạ, nhất thời không biết mình ở nơi nào.
Đợi đến lúc hồi phục tinh thần, nhìn thấy trong phòng có ba người, chờ thấy rõ khuôn mặt bọn họ, cô kinh ngạc đến ngây người, nhớ đến chuyện hôm qua.
Chuyện phát sinh tối hôm qua, một năm một mười toàn bộ nhớ tới.
Là Thần Thản đã tìm tới cửa!
Đồng thời cùng lúc đến còn có anh trai Đông Đình Phong và Thần Huống.
Ngày này, Cố Duy không thể tránh né lần lượt bị đánh.
Ngày này, Đông Lôi vôi vàng bảo vệ Cố Duy, nói với Đông Đình Phong là mình tự nguyện.
Ngày này, Thần Thản ảm đạm rời đi, ở trên đường xảy ra tai nạn xe cộ...
Về sau, mỗi lần nhớ tới kinh nghiệm ngày này, Đông Lôi sẽ nghĩ, tất cả chuyện xảy ra, không thể trách Cố Duy tính kế cô, vốn là, chính cô đi tìm anh trước, đều là vì cô quá mức trẻ tuổi, không biết nhân sự, dễ xúc động, liền gây nên sự tình như vậy.
Khi đó, cô không hối hận, tuyệt không hối hận.
Cô hai mươi mốt tuổi, đã là một người trưởng thành có quyền tự chủ, bất luận kẻ nào đều không có quyền đối với cuộc sống riêng tư của cô tiến hành can thiệp.
Khi đó, cô tuyệt đối là thích anh.
Lời này là thật, khi đó Cố Duy đối với cô phi thường tốt.
Chính vì anh đối với cô rất để tâm, cô mới có thể khi anh hết sức bày tỏ, đem cả người triệt để luân hãm.
Chỉ là về sau thế nào!
Ai có thể nghĩ tới, anh có thể làm cho cô hạnh phúc, cũng có thể tự tay đẩy cô vào thống khổ.
Sau khi kết hôn có nhiều ngọt ngào, lúc ly hôn liền có nhiều thống khổ...
Loại đau khổ này, không chỉ có thể xác, mà cả linh hồn cũng đau.
Yêu Kiều Sâm, là loại chuyển biến tình cảm từ lúc nhỏ, là loại tình cảm khó dứt bỏ của tiểu nữ sinh bướng bỉnh; yêu Cố Duy là vì thiếu nữ ôm ấp tình cảm phun trào, là hai phương diện thân thể cùng tình cảm trầm mê.
Người trước là một loại mê mang thời niên thiếu, sau là tình yêu.