Đông Lôi ngừng lại bước chân, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên.
Cô...cô không có thịt...
Cô như thế nào không có thịt?
Cô thịt rất nhiều có được hay không...
Thiệt là...
Vẫn còn ở trên đại lộ...
Ở ghế lái, khóe miệng Lô Hà hung hăng quất một cái, rất muốn cười ra miệng: Viên tư lệnh nhà cậu không ngờ sẽ nói _ _
Thần Huống không có một chút cảm giác không đúng, khó có được biểu hiện phong độ thân sĩ mở cửa xe cho vợ mới cưới của mình, Đông Lôi im lặng không lên tiếng chui vào, cửa đóng lại, anh qua bên kia lên xe.
- Bây giờ đi đâu?
Đông Lôi nhẹ nhàng hỏi.
Cô không biết anh giải thích rõ với hai bên gia tộc như thế nào, hôm nay bọn họ thực sự kết hôn, hoàn toàn là tiên trảm hậu tấu.
Cô nghĩ, nếu lão gia Thần gia biết, chắc hẳn nhất định sẽ không đồng ý việc hôn sự này, tiếp theo, cô có thể sẽ đối mặt với một hồi sóng gió.
Anh trước đưa em về cung đạt lâm đặc biệt, đến lúc đó anh đến nói chuyện với lão gia tử, về phần nhà anh, buổi tối anh sẽ trở về một chuyến giải thích rõ, không cần em quan tâm! Mặt khác, anh dự định tổ chức hôn lễ trong tháng này, càng nhanh càng tốt. Nghi thức hôn lễ đều giản lược. Em không có ý kiến đi...
Xe khởi động.
Anh suy nghĩ một chút, nói ra tính toán của anh, giọng nói kia nghe như có ý trưng cầu nhưng tinh tế nghe sẽ cho người khác cảm thấy mang theo một chút không cho phản bác.
- Không có!
Cô dựa vào đâu, đây không phải là lần đầu tiên kết hôn.
Tâm tình của cô, không hề hưng phấn, cũng không có ước mơ gì.
Đây không phải là hôn nhân cô muốn, đây cũng không phải là đường đi cô muốn. Tất cả vấn đề lễ tiết ngoài mặt, cô không có bất kỳ ý tưởng, đến lúc đó toàn lực phối hợp là được.
Lo lắng duy nhất là, đến lúc đó, cô có thể sẽ bị người Thần gia làm khó xử.
Mặc dù anh luôn miệng nói, người nhà của anh sẽ không trở thành gánh nặng của cô.
Nửa giờ sau, xe trở lại cung đạt lâm đặc biệt.
Lúc đi vào phòng khách, Đông phu nhân Hà cúc Hoa ra đón, nhìn nhìn con gái cúi đầu từ bên ngoài đi vào, Thần Huống đi ở sau, cảnh vệ viên Lô Hà không cùng vào, hiển nhiên Thần Huống vốn định lập tức đi ngay.
- Đi đâu?
Bà hỏi một tiếng.
- A, đi dạo một vòng!
Đông Lôi liếc mắt Thần Huống một cái, nhẹ giọng đáp, cảm thấy có chút hư.
Dạo một vòng, đem cả đời mình lại lần nữa gả ra ngoài.
- Trường An cùng Khải Hàng đến đây, đang ở thư phòng nói chuyện cùng lão gia tử. A Huống cậu đi vào một chút đi...Lão gia tử có việc cần thương lượng với cậu...
- Ân!
Anh gật đầu, sửa sang lại cổ áo:
- Con cũng có việc phải nói. Lôi lôi, em cùng mẹ nói đi...
Hà Cúc Hoa ngẩn ra, vừa rồi đứa nhỏ này gọi bà là cái gì?
Mẹ?
Có phải bà nghe lầm hay không?
Hoặc là chữ mẹ phía trước thiếu một chữ "ngươi" đi.
- Ai!
Đông Lôi liều mạng bóp túi sách, nhìn chồng đi về phía thư phòng, khí phách hiên ngang, trên người lộ ra uy nghi khiến người khác không dám xem thường.
Cô không khỏi thán một tiếng, tới đỡ mẹ vội vàng đi theo.
Hà Cúc Hoa cảm thấy có chút không thích hợp, thấp giọng hỏi:
- Hai người các con, không có sao chứ...
- Có việc!
Đông Lôi cúi đầu.
- Chuyện gì a?
Hà Cúc Hoa không khỏi hỏi lên.
Đông Lôi nhìn nhìn xách tay, bên trong có giấy hôn thú:
- Anh ấy sẽ nói!
Hà Cúc Hoa không khỏi nghi hồ liếc nhìn.
Chỉ chốc lát sau vào thư phòng, trong phòng truyền ra thanh âm gia gia mắng to, Hoắc Trường An đang khuyên, Hoắc Khải Hàng cũng nói mấy câu.
- Thừa dịp mọi người đều ở đây, có chuyện, tôi phải tuyên bố một chút...
Thần Huống trên tay là một điếu thuốc, ngồi một mình trên ghế sô pha, sớm đã châm một điếu thuốc.
Hoắc Khải Hàng ánh mắt sắc bén hướng trên người Đông Lôi chợt lóe:
- Cái gì?
Thần Huống gõ đụng rớt một chút khói bụi, lúc đứng thẳng, nhìn về phía Đông Lục Phúc:
- Đông lão, tôi với Lôi Lôi vừa mới đăng ký kết hôn...Ngài yên tâm đi, Thần gia sẽ không quan tâm ngó ngàng sống chết của Đông gia...Muốn trầm cùng nhau trầm...
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây đều sợ ngây người.
Hà Cúc Hoa giật mình che miệng lại, quay đầu bắt lấy tay của con gái.
- Lôi Lôi, này...chuyện này là thật sao?
Đông Lôi gật đầu, yên lặng từ trong túi xách lấy ra tờ hôn thú, trên giấy có chữ ký của bọn họ, cùng với ảnh chụp kết hôn_ _ trong hình hai người, vẻ mặt đều nghiêm túc.
Đông Lục Phúc chống quải trượng đi lên, đem giấy chứng nhận kia qua, lông mi trắng nhíu một cái, lập tức lại thở dài, ông sao lại không hiểu mục đích Thần Huống làm như vậy.
- Hôn nhân không phải là trò đùa, Tiểu Huống, cậu làm như vậy...
- Tôi không có làm trò đùa.
Thần Huống hữu lực trả lời, từng bước từng bước đi tới trước mặt Đông Lôi, liếc xéo một cái cô gái trẻ tuổi so với anh thấp hơn một cái đầu, nói với Đông Lục Phúc:
- Tôi nghĩ muốn lập gia đình. Vừa vặn tôi cũng thích Lôi Lôi. Tuổi tôi hơn lớn. Nhưng mâc kệ các ngươi có hài lòng hay không, hiện tại cũng phải tiếp nhận. Tôi chỉ nói một cầu: Đời này, tôi sẽ không bạc đãi cô ấy. Xin ngài, cũng thỉnh mẹ yên tâm giao cô ấy cho tôi...
Không có từ ngữ trau chuốt hoa lệ, chỉ có một câu hứa hẹn đơn giản.
Anh hứa hẹn không bạc đãi, nói được, nhất định làm được.
Đông Lục Phúc nhìn người đàn ông ưu tú trước mặt, ba mươi lăm tuổi. Anh là một quân nhân xuất sắc, một người lãnh đạo xuất sắc, anh có một đoạn hôn nhân thất bại. Người phụ nữ kia từng sinh cho anh một đứa con trai, có thể nói, so với cháu gái ông thì ưu tú hơn. Đó cũng là một đám hỏi chính trị. Kết quả là lấy thất bại chấm dứt.
Nguyên nhân ở chỗ, anh phụng mệnh kết hôn, không có chút tình cảm nào.
Mà bọn họ bây giờ cũng là hôn nhân chính trị, ông không biết nguyên nhân anh chủ động muốn kết hôn với Lôi Lôi là gì.
Hiện tại, Đông Thần đám hỏi, Thần gia không có chiếm chút tiện nghi.
Ông hiện tại có chút cân nhắc không ra đứa trẻ này.
Đông Lục Phúc suy nghĩ một chút, trầm trầm nói:
- Tiểu Huống, cậu làm chồng cháu gái ta, ta đương nhiên hài lòng, tuổi không là vấn đề, chỉ cần hai người hòa hợp là được. Nhưng là, có một vấn đề, cũng là tồn tại khách quan: Đó chính là Lôi Lôi đã ly dị. Ở Đông gia, chúng ta sẽ không vì chuyện này mà xem thường nó, vĩnh viễn xem bao dung nó. Chỉ khi nào nó đi Thần gia, người của Thần gia đối với Lôi Lôi hẳn có ý kiến. Ta lo lắng không phải là cậu bạc đãi nó, mà là gia đình cậu sẽ bài xích nó... Chỉ cần người trong nhà cậu vui vẻ tiếp nhận. Ta đương nhiên là vui khi việc thành.
- Đông lão yên tâm, trong nhà tôi sẽ đi an bài!
Thần Huống có thói quen làm việc vững như bàn thạch.
Dù vậy, là một người mẹ, Hà Cúc Hoa vẫn còn lo lắng.