Lầu hai, trước tủ kính trên mặt thảm, một người con gái xinh đẹp mặc váy cưới lẳng lặng đứng đó, nhìn xuống dưới lầu xe tới xe đi, một mảnh náo nhiệt phồn hoa.
Thần Huống đi tới, thấy cô vợ bé nhỏ vẻ mặt có chút ngốc trệ, ánh mắt có dấu vết đã khóc, đôi mắt của anh sắc bén—— vừa anh ở bên ngoài nghe, thấy Cố Duy từ cửa sau vội vàng đi ra ngoài. Mặc dù chỉ có thấy được bóng lưng, nhưng anh vẫn nhận ra.
Tên kia chẳng lẽ tới tìm Lôi Lôi hay sao?
Nhìn dáng vẻ Lôi Lôi bây giờ, so với mới vừa tới càng thêm tâm tình áp lực, chắc là vậy.
Anh nhíu mày một cái, trong miệng không có nói toạc ra, trong lòng nghĩ, có phải nên tìm Cố Duy tính sổ hay không —— trước kia anh không có tư cách, hiện tại đã có đi...
"Muốn làm thay người mẫu của mợ nhỏ sao?"
Anh tùy ý chọn chủ đề, giọng nói bình tĩnh, không có chút ảnh hưởng.
Đông Lôi nhìn anh, mắt kính đã được tháo xuống, treo ở túi áo, ngũ qun kiên cường, làm nổi bật tàn khốc vô hình của anh, màu da lúa mạch, lộ ra thân hình khỏe mạnh mà tự tin.
"Ồ, mắt đỏ rồi, làm sao vậy?"
"A, hạt cát bay vào!"
Tâm tình của cô đã bình phục rất nhiều, máu bên miệng cũng đã lau.
Chẳng qua là, đối mặt với anh, cô khó tránh khỏi có chút chột dạ
Tưởng tượng đến bản thân….
Theo bản năng cô không muốn cho anh biết vừa rồi cô dây dưa với chồng trước.
Đây đối với Thần Huống mà nói, thật sự là một chuyện không dễ chịu.
"Hiện tại sao rồi? Lấy cát ra chưa?"
"Ừ!"
"Tới đây, anh xem một chút!"
Anh đưa tay về phía cô.
Cô chần chừ một chút, đưa tay ra, tay kia ngăm đen tỏa sáng, làm nổi bật bàn tay thật trắng của cô, da thịt lại vừa cứng lại dày, tay áo cuốn hai lên, để lộ cánh tay, lại cường tráng lại rắn chắc, thấy rõ tay cô hết sức nhỏ.
"Rất đẹp! Bất quá, có chút hở! Lại đổi cái khác..."
Anh nhìn áo cưới cô đang mặc đánh giá.
"Nào có!"
Cô nhỏ giọng nói, nghĩ đến bản thân vừa ăn mặc áo cưới này bị người sàm sỡ, lại dùng cái này cùng Thần Huống kết hôn, là có chút không thích hợp, anh Thần không thể bị vũ nhục như vậy, vì vậy, cô lập tức liền đổi giọng:
"Được, thử lại cái khác!"
"Cần anh cho em ý kiến không?"
"Anh biết không?"
Cô nhẹ giọng hỏi, giọng nói có chút dịu dàng hiếm có.
Ở trong mắt cô, anh hai là một người đàn ông có ánh mắt thưởng thức cao, mà chồng sắp cưới của cô thì là một người đàn ông cứng ngắc quanh năm luôn mặc quân trang,——
Nếu như cô không biết anh, rất dễ dàng xếp anh vào tóp đàn ông có vũ lực mà không có trí tuệ.
Đây là thật đấy!
Người này, từng ấy năm tới nay, đã hình thành thì không thay đổi, chưa bao giờ thay đổi trang sức hay quần áo: không mặc quân trang chính thức, thì chính là thường phục không quân... Gần như chưa thấy anh mặc âu phục.
A, không, lúc trước, ngược lại cô thấy anh mặc một bộ lễ phục, lúc anh hai kết hôn.
Bộ lễ phục đó, càng tô đậm khí chất trên người anh, lại thành công đem khí phách đàn ông phác hoạ vô cùng rõ ràng...
Đàn ông như vậy, cùng với khí chất ưu nhã trên người anh không giống vậy.
"Xem thường anh?"
Anh nắm tay cô đi.
Có độ nóng trong lòng bàn tay truyền tới.
"Không có!"
Ài, có thể nắm tay về tới nhà luôn hay không...
Lên tầng năm, anh buông cô ra, rất cẩn thận cầm áo cưới lên xem, tìm được trỏng tủ một bộ váy cưới màu đỏ:
"Cái này được!"
Anh xem thử, đem lễ phục từ trên kệ xuống:
"Liền thử cái này..."
"Ừ!"
Cô gật đầu tiến vào phòng thử áo.
Anh ở bên ngoài đợi, đợi thật lâu.
Có thể kiên nhẫn đợi phụ nữ thử quần áo, đối với Thần Huống mà nói, mười năm này chưa từng có.
Kết hôn lần thứ nhất, anh không có cùng cô dâu thử áo cưới, cũng không có chụp ảnh cưới.
Lúc ấy nhà gái rất có ý kiến, nhưng anh chính là làm theo ý mình,
Lấy việc quân sự rất bận mà bỏ qua.
Vì thế, cha ép buộc anh.
Kết quả, anh liền chạy đi, kéo dài thời gian, chơi đến một ngày trước hôn lễ mới vừa về.
Cái ngày đó, anh bị cha mẹ mắng xối xả, từ nhỏ đến lớn, anh vẫn chưa từng bị mắng như vậy.
Cuối cùng, anh lấy bộ dáng chân chó đi cày bước vào hôn lễ.
Ngày đó, anh giả bộ say, bỏ cô dâu bên cạnh qua một đêm.
Toàn bộ quá trình hôn lễ, không nói nửa câu với cô dâu, khiến cô dâu tức đến khóc.
Hôm nay nhớ tới, khi đó trẻ tuổi, làm việc thật sự là hết sức lông bông tùy hứng.
Anh suy nghĩ thật lâu, mới từ chuyện cũ kéo tinh thần về, nhìn đồng hồ trên tay một chút, vợ nhỏ bé đi vào ít nhất mười phút rồi, sao còn chưa có đi ra?
Anhh ngược lại đi gõ cửa:
"Lôi Lôi, xong chưa?"
"Chưa... Em... Kẹt rồi... Anh có thế để cho mợ nhỏ tới đây giúp đỡ một chút không?"
Chồng ở bên cạnh, cô lại muốn mời người khác đến hỗ trợ.
Thần Huống đã trầm mặc một cái:
"Mở cửa!"
Đông Lôi cho rằng Trương Vận đã đến, vội vàng mở cửa, rồi lại thấy một mình anh đứng bên ngoài.
"Bị làm sao hả?"
"Mở nhỏ đâu!"
"Đang bận! Xoay người sang chỗ khác, để anh nhìn..."
Mặt cô đỏ lên.
"Không muốn cho anh xem?"
Thần Huống nhếch môi, nhìn sang, kéo cô xoay người:
"Chuyện sớm hay muộn. Em xấu hổ cái gì!"
Đông Lôi: "..."
Lòng của cô, bởi vì lời nói của anh, kinh hoàng không chỉ có như vậy.
À, chuyện sớm hay muộn...
Nhiều lần làm cho người ta hãi hùng khiếp vía.
Thần Huống thấy tấm lưng xinh đẹp, thanh khiết hoàn mỹ, hoàn toàn chính xác không dư chút thịt, tinh tế tỉ mỉ, nhìn qua giống như mỹ ngọc ——đường cong thân thể duyên dáng, xinh đẹp có thể làm cho người ta sinh ra mơ màng vô cùng.
Ánh mắt anh hơi trầm xuống, xử lý tình huống nhỏ cho cô: Khóa kéo bị kẹt rồi.
"Tốt rồi! Đi ra ngoài xem đi!"
Anh dẫn cô ra, đứng chung một chỗ ở trước mặt gương.
"Ừ, lớn nhỏ phù hợp."
Thần Huống dẫn cô đi hai bước, làn váy kia thật dài, chuyển ra một đóa hoa xinh đẹp.
Có lẽ có chút bảo thủ, nhưng bảo thủ cũng là một đề xướng truyền thống.
Chủ yếu là ưu nhã, lộ ra vô cùng cao quý.
"Được, em cũng thích!"
Đông Lôi nhìn tư thế dắt đi của anh đúng tiêu chuẩn khiêu vũ, nhịn không được nhẹ nhàng hỏi:
"Anh biết khiêu vũ!"
Thần Huống đáp: "Nhìn anh giống như không biết khiêu vũ sao?
"..."
Đông Lôi nhất thời im lặng, sau nửa ngày mới nói:
"Cho tới bây giờ không thấy anh nhảy!"
"Đó là thời lúc trẻ rất thích... Lâu rôi anh không có đụng tới..."
Lúc tuổi còn trẻ, anh sẽ không làm cái gì?
Nhưng so với anh, xuất sắc hơn những bạn cùng tuổi, thật rất ít.
Người trẻ tuổi?
Cô cảm thán, anh giống như chỉ có ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi đi!
"Tại sao có nét mặt này?"
Mũi bị ngắt một cái.
"Nét mặt gì?"
Cô chưa phát giác ra sờ lên, đau, ra tay thật nặng.
"Bản thân soi gương."
Cô không nhịn được quay đầu nhìn, trong gương, cô y như là chim non nép vào người rúc vào người bên cạnh, người đàn ông cao lớn, càng khiến cô xinh xắn lanh lợi.
"Bộ áo cưới này cần bóp eo lại một chút, mặt khác đều được."
Anh cũng nhìn về phía tấm gương, vẫn giật giật eo của cô, có chút rộng, thấp giọng nói:
"Anh nói em quá gầy mà! Mấy tháng này càng gầy! Giống như bị người ngược đãi không có cho ăn vậy..."
Đông Lôi: "..."
Cho ăn?
Cô cũng không phải heo, cần nhờ người cho ăn!
Đông Lôi chẳng muốn tranh luận, cũng là không tâm tình tranh luận.
Bất quá nói chuyện với anh một chút, tâm tình tốt hơn.
Lúc này, Trương Vận hết bận việc, đã đi tới, thấy hai người đang thảo luận bộ áo cưới này, trừng lớn mắt, bước nhanh đi lên:
"Ôi, cô cậu tôi ơi, hai người sao lại lấy áo này ra đây. Đây là người ta dự định..."
"Bộ dạng như vậy a... Em đây..."
Đông Lôi nói bị chồng cắt đứt:
"Người ta đã đặt mua rồi sao?"
"Ngược lại là không có! Mới làm thành, còn chưa tới mặc thử đâu..."
"Vậy thì thương lượng với người ta một chút. Cái này chúng con đã muốn!"
"Cái này có thể phiền toái. Mợ và mọi người đều bỏ ra ba tháng, mới làm thành..."
Vẻ mặt Trương Vận lộ vẻ khó khăn.
“Anh Thần, chúng ta chọn cái khác đi!"
Đông Lôi nhẹ nhàng nói:
"Quân tử không đoạt đồ yêu thích của người khác!"
Cô bất tri bất giác còn gọi là anh là “Anh Thần".
Thần Huống nhìn sang, cũng không đi uốn nắn, thói quen này không phải là một ngày hay hai ngày có thể thay đổi.
Anh lui về sau hai bước, lại đánh giá áo cưới l, quay đầu lại, giọng nói kiên định nói:
"Con muốn áo cưới này! Khách hàng bên kia, mợ đi đối phó, con tin tưởng chút năng lực đó mợ nhất định là có."
Vẻ mặt Trương Vận giống như nuốt phải trứng đà điểu.