Hoắc Khải Hàng hơi nhướng mày, vuốt vuốt đầu vai bị thương của mình bước lên lầu vừa hay nhìn thấy Thần Huống đang đi cà nhắc về phía phòng của mình, thì đi vào theo, thấy sắc mặt Thần Huống vô cùng khó coi ngồi xuống ghế, không khỏi nhướng mày:
"Vợ chồng hai người bị gì vậy? Ai cũng thẫn thờ như bị quỷ nhập thế..."
"Sao?"
Thần Huống quay đầu nhìn hắn: "Có ý gì? Cái gì mà ai cũng thần thờ như quỷ nhập?"
"Cậu thật không biết?"
"Tôi nên biết cái gì?"
"Bà xã cậu đã tới!"
"..."
Thần Huống ngây ngốc một chút, không khỏi từ trên ghế đứng lên:
"Lôi Lôi đã tới? Chuyện khi nào?"
"Mới nảy ah. Tôi và Cẩn Chi đang đi tới vừa vặn đụng phải cô ấy và Lô Hà đang nói chuyện."
Xem ra, anh hoàn toàn không biết gì cả a...
Thần Huống lập tức gọi một tiếng: "Lô Hà, vào đây!"
"Vâng!"
Lô Hà lập tức đẩy cửa vào.
"Lôi Lôi đến sao?"
Thần Huống nghiêm túc hỏi.
Lô Hà nói:
"Vâng!"
"Sao không nói với tôi?"
"Nói, phu nhân trực tiếp vào phòng bệnh của Quan tiểu thư, tôi cũng không thể đoạt đường đi trước ngài ấy để báo cáo với ngài... Phu nhân đi vào một lát mới đi ra. Ngài không nhìn thấy phu nhân sao?"
Câu sau cùng hỏi phá lệ dè dặt.
Thần Huống nhíu mày, nghĩ đến chuyện mới xảy ra trong phòng bệnh, môi không khỏi mím chặt lại: Cô bé kia nhất định đã nghe được gì đó, nhìn thấy...
Anh nghĩ tới cái gì thì cầm điện thoại lên, quả nhiên có cuộc gọi nhỡ của bà xã, ngón tay vẽ một cái, muốn gọi lại nhưng bây giờ anh có thể nói cái gì?
Vừa rồi anh thật sự đã ôm Quan Lâm, lần này anh không cách nào ngụy biện...
Do dự một chút, anh vẫn không có gọi lại mà để điện thoại ở bên cạnh.
Giờ phút này, tâm tình của anh vẫn chưa thể khôi phục lại, chuyện quá mức khiếp sợ, cũng vô cùng đau lòng.
"Hai người ra ngoài đi... Tôi muốn ngồi một mình suy nghĩ một số chuyện!"
Giọng nói của anh rất mệt mỏi.
Hoắc Khải Hàng biết tình cảm của Quan Lam và Thần Huống có nhiều khúc mắc, cũng hiểu bây giờ quan hẹ của người này và Quan Lâm có chút vi diệu.
Sự vi diệu này có thể ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng của họ.
Hắn vỗ vai anh:
"Phải suy nghĩ thật kỹ. Đừng đi sai đường..."
Khóe miệng Thần Huống giật giật, nhìn hắn đi ra ngoài.
Lô Hà sờ đầu thấy tâm tình của phó Thủ tướng vô cùng tệ, cảm thấy rất lo sợ bất an, muốn nói mà lại thôi cuối cùng cũng không nói gì, khép cửa rời đi.
Thần Huống ngã người ném lên giường, bóp mi tâm, nơi huyệt thái dương thình thịch đột nhiên nhảy lên, trái tim dâng lên từng cơn đau, ký ức dường như bởi vì những lời nói của Quan Lâm, mà quay về mười ba năm trước.
Anh nhớ rõ khi đó Quan Lâm nói cho anh biết cô mang thai, lúc đó tâm tình của anh rất vui; cũng vô cùng nhớ kỷ cô từng nói: Đứa bé kia là dã chủng. Lần đó, thậm chí cô còn lấy ra video cùng người đàn ông khác...
Khi đó, anh thật sự giận người phụ nữ này tới điên cuồng..
Dù thế nào anh cũng không nghỉ ra người con gái anh yêu lại không biết liêm sỉ tới như vậy...
Lần cuối cùng anh nhìn thấy cô, cô ngủ với người đàn ông khác trên giường... Trước mặt anh, hôn môi với người đàn ông kia...
Cô nói cô hận anh thấu xương, huyết hải thâm cừu, không đội trời chung.
Cô nói:
"Sao tôi có thể xin con cho người nhà họ Thần... Nếu như đứa nhỏ trong bụng là của anh, tôi đã sớm phá bỏ,. Chính bởi vì không phải, tôi mới cẩn thận chăm sóc nuôi dưỡng nó... Tôi muốn đội nón xanh cho người Thần gia..."
Anh cho rằng đó chính là chân tướng, nhưng thì ra đó cũng chỉ là vở kịch để che giấu...
Nếu như lúc trước, anh có thể hiểu rõ cô hơn, thì bây giờ sẽ không xảy ra nhiều bi kịch như vậy?
Anh nhắm mắt lại, trong đầu đều là hình ảnh của cô bé trong tấm hình: Đáng yêu khả ái, xinh đẹp như vậy, con gái của anh...
Thì ra anh cũng có con gái...
Ở trong năm tháng anh tùy hứng, con bé đã tới thế giới này, sau đó, vội vã, rời đi
...
Suy nghĩ chiếm lấy ý thức không biết bao lâu, đợi anh khôi phục tinh thần thì kim đồng hồ chỉ ở 2h, anh suy nghĩ một chút thì cầm điện thoại lên, gọi cho Đông Đình Phong:
"Alo. Cẩn Chi..."
Anh đoán rằng anh ta chưa ngủ, quả nhiên.
"Ừ..."
"Lôi Lôi... Đã ngủ chưa?"
Anh chần chờ hỏi.
"Ngủ! Hai người..."
"Vừa rồi tôi ở trong phòng của Quan Lâm... Ngày mai... ngày mai tôi sẽ tìm cô ấy để giải thích..."
"Cậu làm cái gì?"
Đông Đình Phong cẩn thận cỡ nào, lập tức hỏi ngược một câu.
Thần Huống trầm mặc, không phản bác được, cuối cùng nói chuyện đã xảy ra trên người mình, một năm một mười nói rõ.
Vì vậy, Đông Đình Phong cũng trầm mặc, thật lâu mới nói:
"Tử Tuần, Lôi Lôi xuất hiện ở nơi này, nguyên nhân là gì? Cậu đã nghĩ tới chưa?"
Việc này, Thần Huống còn chưa kịp nghĩ.
"Tôi nghĩ, hẳn là cô ấy không yên lòng anh, cho nên mới cả đêm chạy tới."
Phải không?
Anh ta nghĩ: Thật sự là như thế sao?
Anh ta cũng không xác định, chỉ nói:
"Ừ!"
"Có một cái chuyện, cậu nên hiểu rõ bây giờ cậu là người đã có gia đình. Mặc kệ trước đây cậu và Quan Lâm đã xảy ra chuyện gì, đó cũng là chuyện trong quá khứ. Đứa nhỏ cũng không còn tồn tại. Cậu có thể khổ sở, mất mát nhưng không thể làm chuyện không có lý trí..."
Thần Huống hiểu không nên làm trong lời anh là chỉ cái gì:
"Yên tâm, tôi hiểu rõ!"
Bây giờ Đông Lôi có cảm giác rất tệ.
Một cảm giác bực bội dâng trào trong lòng.
Một trong những nguyên nhân, có quan hệ với việc không có thể nhìn thấy mặt củaThần Huống.
Trong đêm qua, theo như những lời đó của Quan Lâm, mỗi một câu đều vang vội trong đầu.
Trong cuộc nói chuyện của bọn họ có thể nhìn thấy được một sự thật:
Quan Lâm vẫn còn yêu Thần Huống.
Thần Huống cũng yêu Quan Lâm.
Bọn họ đã từng rất yêu nhau.
Có lẽ Quan Lâm không đủ ưu tú, có lẽ lúc ban đầu động cơ Quan Lâm đến gần Thần Huống không đơn thuần, nhưng cuối cùng, cô vẫn bị Thần Huống ảnh hưởng, im hơi lặng tiếng bỏ qua mối thù đáng sợ kia, có thể thấy được cô không phải loại người hết thuốc chũa.
Đông Lôi nghĩ:
Nếu lúc trước cô không chụp những tấm hình kia, nếu cô không đưa mấy tấm hình đó cho anh Thần, có lẽ, chuyện của ọn họ sẽ không gặp nhiều biến cố như vậy, bọn họ cũng có thể tay trong tay, vượt qua những khó khăn sau đó, cuộc sống một nhà ba người tràn đầy hạnh phúc...
Nhưng còn trên thực té, khi cô còn nhỏ dường như đã là đồng lõa chia rẻ bọn họ...
Ngồi trên ghế, cô chống cầm ngác nhìn thế giới phồn thịnh ngoài kia qua cửa sổ, trong lòng vô cùng khó chịu.
Theo lý thuyết, Thần Huống nhất định đã biết được cô đến đây, nhưng anh không có chạy đến tìm cô.
Một cuộc gọi cũng không có!
Có phải sau khi anh nghe xong lời Quan Lâm nói đã rất thương tâm, nổi giận với cô?
Anh có oán cô hay không, mẫu thuẩn của bọn họ lại tăng thêm, cuối cùng chia tay, ai cũng có tương lai riêng?
Trong lòng cô rất rối rắm.
Đột nhiên cô rất hận mình, sao lúc trước rãnh rỗi đi quản mất chuyện không liên quan, ngu ngơ đi hại một đôi uyên ương yêu nhau say đắm phải chia lìa.
Azzz...
Cô thở dài!
Nguyên nhân thứ hai chính là đoạn ghi âm kia...
Nhưng cô vẫn không nhớ nổi, năm mười lăm tuổi ấy, rốt cuộc trên người cô đã xảy ra chuyện gì?
Ôn Nhu Yến kia, là bữa tiệc tình dục lớn, là nơi cung cấp giải trí tiêu khiển cho bọn phú hào, vậy sao cô lại xuất hiện ở nơi đó?
Hơn nữa, theo lời của Tổ Anh Nam, dường như mình còn được xem như “hàng tiêu dùng”.
Lần này cô thật sự không dám nghĩ tiếp.
Cô không ngừng lau khuôn mặt, trái tim co rút từng đợt... Cảm giác vô cùng chán ghét...
Lúc này đã 1h chiều, sáng sớm anh hai đã chạy ra ngoài, nghe nói khu đông xảy ra hỏa hoạn, những tên bán ma túy trốn thoát đấu với cảnh sát rất ác liệt, anh hai đi xem tình hình chỉ huy chiến đấu từ xa, cũng không biết bây giờ tình huống như thế nào?
Lúc 2h chiều, Đông Lôi nhận được điện thoại của anh hai:
"Lôi Lôi, lập tức tới trung tâm bệnh viện!"
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Giọng nói nghiêm túc của anh hai làm cho cô khẩn trương.
"Cố Duy đã được cứu về, bị thương rất nghiêm trọng, nhất định phải làm giải phẩu, chỉ là tỷ lệ giải phẫu nguy hiểm cực cao, tỷ lệ thành công chỉ có một nửa! Nếu thất bại, có lẻ đây là lần gặp mặt cuối cunfg..."
Nghe vậy, tâm của Đông Lôi như chìm xuống đáy biển.
Lúc Đông Lôi đi vào bệnh viện, Cố Duy đã bị đẩy vào phòng giải phẫu, Đông Đình Phong và Hoắc Khải Hàng canh giữ ở cửa, Trần Tụy và Hác Quân cũng đứng ở bên cạnh, mấy đặc công đứng gần đó bảo vệ, chỉ có Thần Huống là không thấy đâu.
Có một người con gái ngồi trên ghế, cả người đầy máu, đầu dựa vào trên tường, đôi mắt dại ra nhìn trần nhà không nhúc nhích, từng đợt mùi máu tươi nồng nặc, tràn ngập trong không khí.
"Anh, anh Khởi Hàng… "
Đông Lôi đi tới, gọi một tiếng, nhìn cánh cửa phía trên để ba chữ “đang giải phẫu”, trái tim giống như bị bóp chặt, rất đau!
Đúng, đó là cảm giác tâm rất đau.
Người đàn ông kia đã không còn quan hệ gì với cô, nhưng khi biết hắn gặp chuyện không may, cô vẫn khẩn trương như vậy.
Cổ họng của cô giống như bị cái gì đó chặn lại, rốt cuộc không phát ra âm thanh nào, trong lòng hiện lên một chút khổ sở.
Chẳng lẽ, cô còn tình cảm với anh, chưa dứt được hay sau?
Cô không dám nghĩ tiếp.
Đông Đình Phong tiến lên đón, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, giang hai cánh tay, ôm lấy vai của cô.
Kỳ thật, anh ta cũng không muốn gọi cô tới, Lôi Lôi bây giờ là vợ của Thần Huống, lại đến thăm chồng trước, có chút không thích hợp, nhưng Tổ Anh Nam như phát điên, lúc ấy cầm lấy tà áo của anh, không ngừng giận gọi bức bách:
"Kêu Đông Lôi đến. Nhất định phải lập tức đến, lúc này Cố Duy sợ là lành ít dữ nhiều. Nếu hắn có thể sống, đó là ông trời mở to mắt, nếu hắn chết, Đông Lôi nhất định phải đến đưa tiễn hắn. Tôi cho anh biết, Đông Đình Phong, nếu anh không kêu Đông Lôi đến, nếu Cố Duy thật sự có chuyện gì, tôi sẽ không để cho Đông Lôi có ngày tốt lành. Phải, cô ấy đừng mơ tưởng có ngày tốt lành, chuyện anh muốn giấu tôi nhất định sẽ nói ra hết? Tổ Anh Nam tôi nói được, làm được, nói là làm..."
Anh ta nhìn người con gái này, cô ta yêu Cố Duy thật thảm - -
Tình yêu này đã chạm đễn chỗ sâu trong lòng anh, yêu bất chấp liều lĩnh yêu.
Hơn nữa tình huống của Cố Duy quả thật rất tệ.
Vì vậy, anh ta chỉ có thể kêu Lôi Lôi tới.
"Hắn..."
Đông Lôi khó khăn nặn ra một chữ, rốt cuộc không hỏi nổi nữa.
"Bị đâm một dao, bị thương chỗ nguy hiểm!"
Đông Đình Phong nói thật nhỏ, chỉ chỉ ngực.
Sắc mặt cô gái vốn đã trắng giờ lại tăng thêm: Đây chính là vị trí trí mạng.
"Đông Lôi, tôi có chuyện muốn nói với cô một chút..."
Bên cạnh, người đầy máu kia đột nhiên đứng lên, vẻ mặt mộc đờ đẫn từng bước từng bước đi về phía cô.
Trên mặt đất, những chỗ cô ta bước qua, đều in sâu hai dấu chân đầy máu, trên mặt đá trắng vô cùng chói mắt.
Đông Lôi nhìn cảm thấy một trận run sợ, không biế máu trên người là của cô hay của người khác... Tóm lại, cảm thấy đập vào mắt có rất đáng sợ.
Đông Đình Phong cũng quay đầu nhìn về phía Tổ Anh Nam, cả người máu chảy đầm đìa, quá dọa người, nhưng cô ta không chịu đi xử lý miệng vết thương trước, dường như một người điên ngồi yên ở chỗ này, ai cũng không đuổi cô ta đi được.
Tình cảm ân cần đó, làm cho Đông Đình Phong không nhịn được có chút đồng tình rơi nước mắt.
"Cô muốn nói chuyện gì với tôi?"
Cô đẩy anh hai ra, đứng lại ở trước mặt người phụ nữ này, nhẹ giọng hỏi, ngừng lại còn nói:
"Cô bị thương?"
Trên miệng vết thương chảy ra máu, trên vai có máu thấm ướt đẫm quần áo, giống như bị dao nhỏ khoét một lỗ, còn có trên chân, quần bị cọ được rách te tua, dính đầy vết máu.
"Tôi bị thương không nghiêm trọng như Cố Duy. Không chết được!"
Tổ Anh Nam nhìn máu trên người mình:
"Trên đây hơn phân nửa là máu của Cố Duy."
Đông Lôi không nói ra lời, trái tim bởi vì nồng nặc mùi máu tươi, đang không ngừng co lại: Nhìn những vết máu kia, Cố Duy bị thương như thế nào, đã không khó tưởng tượng.
Lúc này, một bàn tay máu duỗi tới, chậm rãi đưa tới trước mặt cô, một chiếc nhẫn dính đầy máu hiện ra ở trước mặt mọi người.
"Đây là..."
Đông Lôi hỏi nửa câu.
Bởi vì quá mức nhìn quen mắt, một cảm giác hít thở không thông này càng hiện rõ.
"Nhẫn kết hôn của cô và Cố Duy!"
Cô ta nhẹ nói.
Đúng vậy, quả thật là nhẫn cưới.
Tổ Anh Nam gắt gao nhìn chằm chằm chiếc nhẫn này, nói tiếp:
"Người đàn ông ngốc nằm ở bên trong phòng kia, bởi vì một chiếc nhẫn bị vứt bỏ được đeo trên cổ anh ta, hôm nay, rõ ràng anh ta đã an toàn, kết quả, vì muốn tìm được chiếc nhẫn, anh ta bị dư đảng Ngôi Bang vây lại một lần nữa, làm cho bị thương... Cô nói xem người đàn ông này có ngốc không. Chẳng qua là một chiếc nhẫn cô đã đeo qua mà thôi. Bị mất thì mất đi, có cái gì lớn lao nhưng còn anh ta..."
Cô nuốt nước miếng, nhẫn trong chốc lát, đè nén tâm tình xuống, lúc này mới mở miệng nói:
"Đông Lôi, cô thấy không, anh ta yêu cô, cho dù chiếc nhẫn này đã bị cô vứt bỏ, cho dù cô đã gả cho người khác, nhưng trong lòng anh ta vẫn chỉ có cô..."
Lúc nói lời này, ánh mắt của cô đã đỏ bừng, lộ ra quá nhiều đau khổ và tuyệt vọng, nước mắt không ngăn được chảy xuống, hòa tan vết máu trên mặt, rơi xuống đất như huyết lệ, lại có cảm xúc sợ hãi quằn quại ở trong đáy mắt của cô.
Một bàn tay trắng nõn như tuyết, duỗi tới.
Đông Lôi cầm chiếc nhẫn cô đã từng thích nhất.
Cô nhớ rõ, chiếc nhẫn này, đã bị cô ném bỏ, sao vẫn còn ở trên tay hắn?
Nhìn chiếc nhẫn, dòng suy nghĩ của cô rối thành một nùi.:
"Ngày đó, một người bạn của tôi đã chất vấn anh ta: Người con gái ấy đã là vợ của người khác. Đến giờ này, tất cả trở thành kết cục đã định, anh ta còn muốn đoán người đó về làm vợ của anh ta sao? Anh ta không quan tâm người con gái đó đã ăn nằm với người khác sao?" Cô đoán xem anh ta nói như thế nào?"
Cô ta nín thở hỏi.
Đông Lôi không trả lời.
Vì vậy, cô ta nói luôn:
"Anh ta nói anh ta không quan tâm. Anh ta nói: "Chỉ cần cô có thể quay về bên cạnh anh ta một lần nữa, dù cô từng cùng người khác lên giường. Vậy thì thế nào? Đời này anh ta từng ngủ qua nhiều phụ nữ. Không quan tâm phụ nữ, lại nhiều hơn, anh ta cũng không nhớ được mặt người ta. Cô gả, chỉ là tình thế bắt buộc. Sớm muộn cô cũng sẽ thấy rõ lòng mình!" "
Tình thầm như vậy, Tổ Anh Nam nghĩ, nếu rơi ở trên người mình, nhất định sớm đã cảm động khóc rống, đáng tiếc... Cô không phải cô ta!
Cô và người đàn ông kia không là gì của nhau.
Từ đầu đến cuối anh ta chỉ quan tâm người con gái trước mặt.
"Đông Lôi, có lẽ Cố Duy rất hoa tâm, có lẽ anh ta có nhiều mối tình đầu, nhưng từ khi kết hôn với cô, trong lòng của anh ta chỉ có cô, không để ý tới người khác. Chuyện một năm trước, anh bị Cung Tiểu Bồng quấn lấy, không phải là anh ta còn yêu Cung Tiểu Bồng, chỉ là ma xui quỷ khiến ngoài ý muốn.
"Chuyện đứa bé bị mất, cô cho rằng anh ta muốn như vậy lắm phải không? Tôi cho cô biết, trong lòng của anh ta cũng không dễ chịu.
"Sau đó cô muốn ly hôn, Cung gia lấy cô để uy hiếp anh ta, anh ta không có cách nào mới ký xuống chữ kia.
"Vẫn một mực, hắn liền không nghĩ tới muốn buông tay ngươi. Ngược lại ngươi, nói buông tha cho, liền buông tha sạch sẽ, chuyển thân, ngươi liền quăng vào người khác ôm ấp.
"Đông Lôi, cô tự hỏi lại trái tim mình, cô thật sự có yêu Cố Duy sao?
"Nếu cô thật sự có yêu, sao cô không chịu cho anh ta một cơ hội. Người chứ không phải thánh hiền, ai mà không phạm lỗi?"
Một câu này tớ câu kia, vô cùng vang dội ở bên tai, làm cho hai tai cô ông ông.
Cố Duy yêu cô?
Phải không?
Phải không?
Phải không?
Tay của cô run lên, lúc thấy trên ngón tay còn có một chiếc nhẫn khác, vội vàng ném chiếc nhẫn kim cương ở trên đất.
Chiếc nhẫn dính máu, lăn vòng trên mặt đất, lắc lư một hồi lâu, cuối cùng bất động, bị ánh sáng chiếu lên, tản mát ra một ánh sáng cô độc bị vứt bỏ.
Yêu cô thì thế nào?
Bọn họ chia tay rồi!
Sớm chia tay rồi!
Nhưng những giọt nước mắt bên trong hốc mắt lại nhỏ giọt xuống, lòng bàn tay đầy máu giống như dung nham, đốt nóng làm tan chảy trái tim cô, cô hoảng loạn lấy khăn giấy ra hung hăng lau.
"Vậy thì như thế nào? Vậy thì như thế nào? Vậy thì như thế nào?"
Cô vô cùng kích động kêu lên:
"Sai chính là sai... Làm gì cũng không trở về được... Đúng không trở về được, cô không cần nói gì nữa..."
Cô từng bước lui về phía sau, chợt xoay người, chạy ra ngoài.
Tổ Anh Nam nhanh hơn ngăn cản cô lại:
"Tôi chỉ muốn cho cô thấy rõ lòng mình."
"Thấy rõ gì chứ, tôi chỉ biết một chuyện tôi là Thần phu nhân!"
Cô đỏ mặt kêu to.
"Cô cũng đã từng là Cố phu nhân còn gì!
Giọng nói của Tổ Anh Nam lại vang lên.
"Cô cũng nói, đó là đã từng! bây giờ tôi là vợ người khác, cô nói với tôi những lời này, rốt cuộc là có ý gì?"
Cô cố gắng để cho mình bình tĩnh, sau đó rống trở về.
"Rất đơn giản, nếu Cố Duy đại nạn không chết, cô nên cho anh ta một cơ hội. Tôi không muốn nhìn thấy anh ta khổ như vậy. tôi hy vọng anh ta khôi phục lại bộ dạng trước đây. Tôi muốn cô ly hôn với Thần Huống! Đi đúng con đường thuộc về cô..."
Điên rồi!
Điên rồi!
Người phụ nữ này, khẳng định điên rồi...
Mọi người đều nói, thà phá mười ngôi miếu, không phá hủy một hôn nhân, cô ta lại muốn phá hủy hôn nhân của cô...
Đột nhiên, cô tỉnh ngộ như hiểu ra:
"Tổ Anh Nam, người đàn ông cô yêu là Cố Duy!"
Cho nên, cô ta mới phấn đấu quên mình như vậy, quên cả sống chết.
Giọng nói vừa rơi xuống, tất ẩ vẻ mặt trên mặt Tổ Anh Nam dường như bị thời gian đình chỉ, cứng ngắc rồi, một hồi lâu, cô ta mới nở nụ cười đầy thê lương và tự giễu.
Cô thừa nhận, nói:
"Đúng người tôi yêu, là Cố Duy! Tôi yêu anh ta, tôi muốn đoạt những thứ anh ta muốn đoạt, tôi chỉ muốn cho cô hiểu, Cố Duy đáng giá để cô yêu."
Không!
Không đúng!
Người này sao đáng giá để cô yêu...
Đông Lôi vượt qua cô ta, bước chân mông lung vô lực.
Cô rất loạn, trong đầu không ngừng nghĩ tới câu nói tối hôm qua của Tổ Anh Nam:
Cố Duy cứu em gái ngài, đó là một sự thật không thể thay đổi...
Phải không?
Hắn thật sự đã cứu cô?
Cố Duy từng nói, hắn đã cứu một bé gái, ở trong Ôn Nhu Yến, vì cô bé kia, hắn mới bất đắc dĩ giết một người đàn ông...
Duyên phận của bọn họ thật sự có sâu như vậy sao?
Vì sao cô không nhớ rõ?
Một chút ấn tượng cũng không có!
Cô liều mạng gõ đầu của mình, thật nhanh chạy về phía trước.
Tốc độ rất nhanh, cô cưa bao giờ chạy như vậy, giống như tham gia trận đấu điền kinh 100 mét ở trường học, ra sức chạy về phía trước.