Quan Lâm là một người phụ nữ xinh đẹp, cho dù giờ cô ta đã 30 tuổi, nhưng do được bảo dưỡng tốt nên nhìn cô như 20 tuổi, một mái tóc đen nhánh tỏa sáng, khuôn mặt xinh đẹp, phối hợp với ngũ quan tinh xảo, tuyệt đối được xưng là vưu vật khiến bậc đàn ông mê mẫn.
Nhưng trong hai lần giải phẫu, khiến người phụ nữ xinh đẹp này tổn thương nặng nề, sắc mặt của cô trắng bệch, làm cho đàn ông nhìn vào đã yêu thương muốn chăm sóc - -
Đây cũng là chỗ mị lực của người phụ nữ này...
"Có thể bắt đầu!"
Giọng nói khàn khàn.
Thần Huống nhíu mày, nhìn bình nước biển được treo ở trên đầu giường, nói:
"Em đang yếu, không thích hợp nói nhiều..."
"Không sao!”
Cô ta mỉm cười nhìn anh nói.
"Cô có chuyện gì muốn nói cho chúng ta biết..."
Đông Đình Phong cũng đến gần, nhìn người phụ nữ khiến Thần Huống đau khổ trong nhiều năm trước, trải nghiệm cuộc đời của cô làm cho người ta rung động và đau lòng - -
với chuyện tại sao cô lại trở thành người phụ nữ của Diệp Chính Vũ, trong lòng anh cũng rất hiếu kỳ.
"Đông Đình Phong!"
Quan Lâm giật giật khóe môi mỉm cười, ánh mắt liền nổi lên mông lung quang:
"Cuối cùng lại gặp được anh rồi, mười hai năm trước lúc mới gặp anh, tôi đã cảm thấy sẽ trở thành nhân vật khó lường, mười hai năm sau, quả nhiên đã trở thành nhân tài..."
"Khách khí! Vẫn nên nói tới chuyện chính đi!"
Thái độ của Đông Đình Phong rất lạnh nhạt.
Quan Lâm cảm nhận được anh lãnh đạm, cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, vẫn dịu dàng cười, dù sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn xinh đẹp:
"Được, nói chuyện chính! Tôi muốn nói với mọi người về mối quan hệ nội bộ của Ngôi Bang."
Hoắc Khải Hàng tìm hai cái ghế, hắn và Đông Đình Phong một người một cái, ngồi ở xung quanh, Thần Huống thì ngồi trên mép giường.
Trên giường, khuôn mặt của Quan Lâm như lâm vào hồi ức, nghĩ một lát cô ta mới khàn giọng nói:
"Ngôi Bang được thành lập từ hai trăm năm trước, người đàn ông đó tên Qúy Ngôi, người này thuộc kiểu người đố kị ghen ghét, làm người, cũng tà cũng chính, bởi vậy, Ngôi Bang do ông dẫn dắt cũng là nửa tà nửa chính.
"Người đã trung niên, nhưng Qúy Ngôi chưa từng lấy vợ sinh con, may mắn ông cưới được một người tiểu thư giàu có, dưới sự ảnh hưởng của vị tiểu thư này, Ngôi Bang từng bước đi theo con đường chính đạo, hơn nữa thế lực không ngừng mở rộng.
"Quý Ngôi sống đến một trăm lẻ tám tuổi, ngày vợ ông chết bệnh, ông cũng đã uống thuốc độc tự tử. Bởi vì người ông an bài thừa kế quá mức mềm yếu, nội bộ Ngôi Bang chia thành ba phe; trong đó một phe đi theo con đường chuyên môn buôn lậu thuốc phiện mà sống; một phe khác thì tiếp tục kinh doanh ở trên truyền xuống; còn một phe khác đi theo con đường y học.
"Sau khi ba phe này chia ra thì không còn liên lạc với nhau, mỗi người đều có riêng tư của họ. Có một phe kinh doanh, một phe thì y học, bởi vì khinh thường làm bạn với phe buôn lậu thuốc phiện, rối rít rời khỏi bang, sau một thời gian thì Ngôi Bang đã thành danh từ đại diện của phe buôn bán thuốc phiện.
"Thẳng đến năm mươi mấy năm trước, con trai của đương gia phe kinh doanh và con gái đương gia phe buôn lậu thuốc phiện yêu nhau, và chống lại tất cả mọi khó khăn cuối cùng họ đã kết hôn.
"Ngôi Bang luôn theo quy định cha truyền con nói. Khi đó, Ngôi Bang đã có một người thừa kế. Nhưng người thừa kế gả vào nhà quyền thế, nhà chồng bên đó không cho phép bà ấy làm chuyện không có tính người này. Nên người phụ nữ ấy cắt đứt liên hệ, rất ít chăm sóc lão Bang chủ. Sau khi kết hôn, hai vợ chồng sinh ra một đứa con gái gọi là Diệp Ngữ Nhiên.
"Rồi sau đó, lão Bang chủ dần dần già đi, hơn nữa còn nuôi dưỡng một người thừa kế tên là Đường Đường."
Nghe đến đó, ánh mắt Thần Huống bỗng nhúc nhích, bởi vì anh biết rõ, người Đường Đường này là lão đại trước đây của Ngôi Bang, hơn nữa về Diệp Ngữ Nhiên, anh biết rõ bà là ai.
Quan Lâm tiếp tục nói:
"Đường Đường là một người lòng dạ độc ác, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn. ông ra rất yêu Diệp Ngữ Nhiên.
"Ở trong mắt ông ta, nếu như ông có thể cưới được Diệp Ngữ Nhiên, như vậy, ông không chỉ có có thể trở thành đương gia Ngôi Bang, còn có thể đương nhiên kế thừa tất cả sản nghiệp Diệp gia, mà hợp nhất hai phe tách rời.
"Đáng tiếc, Đường Đường yêu Diệp Ngữ Nhiên, còn bà ta đã yêu người khác.
"Người may mắn đó là một bác sĩ ưu tú trong phe y học trước đó của Ngôi Bang.
"Diệp Ngữ Nhiên yêu người nọ thành si, không để ý Đường Đường quấy nhiễu, thành công gả cho vị bác sĩ kia, hơn nữa còn cùng người đàn ông kia sinh ra môt đứa con trai.
"Đường Đường còn là người đàn ông lòng dạ hẹp hòi.
"Bởi vì yêu mà không được, nhiều năm sau, ông ta thiết kế tai nạn giao thông cùng đến chung với hai vợ chồng kia.
"Trận tai nạn giao thông kia từng làm cho Đông Ngải khiếp sợ. Người chết trong tai nạn lần đó, không ít hơn mười người.
"Đường Đường sau khi chết, Diệp Chính Vũ dã tâm bừng bừng bước lên làm đương gia.
"Kỳ thật, lúc Đường Đường còn, toàn bộ Ngôi Bang cũng đã nằm trong lòng bàn tay của hắn. Đường Đường đối xử với Diệp Chính Vũ như em trai ruột... Quyền hành rất spwms đã giao vào tay hắn. Lúc đó, Diệp Chính Vũ đã chính thức là lão đại Ngôi Bang."
Bên cạnh, Lô Hà nghe đến đó, không nhịn được nhấc tay cắt ngang:
"Quan tiểu thư, nói nhiều như vậy, cuối cùng muốn nói rõ điều gì?"
Quan Lâm nhìn sang Thần Huống đang ngồi bên cạnh, trả lời một câu:
"Diệp Chính Vũ là một người đàn ông rất lợi hại. Thế lực Ngôi Bang rất lớn..."
Đây là điểm chính cô ta muốn nói.
Dừng một chút, cô ta khẳng định lập lại một câu:
"Phải, tôi muốn nói: Thế lực của Ngôi Bang rất to lớn, mấy người không thể nào tưởng tượng được. Nếu muốn nhổ sạch bọn họ, thì không có khả năng. Cách xử lý duy nhất có thể chính là, đưa người vào Ngôi Bang, sử dụng thời gian khá dài tẩy rửa toàn bộ Ngôi Bang. Vậy thì phải tìm ra con trai của Diệp Ngữ Nhiên, dùng thân phận của hắn, có thể dẫn dắt người Ngôi Bang đi theo con đường chính đạo..."
Nói xong những lời này, Quan Lâm có chút mệt mỏi mê mang.
Trong phòng ba người khác, dù chuyện trước mắt cũng đã biết rất nhiều, nhưng cũng là lần đầu tiên nghe nói phía sau Ngôi Bang có quan hệ kỳ diệu như vậy.
Điểm quan trọng nhất ở chỗ: Cô ta nhắc tới tai nạn giao thông làm Đông Ngải khiếp sợ.
Theo bọn họ biết rõ, bốn năm trước, quả thật có một tai nạn giao thông không tầm thường, trận tai nạn kia dẫn đến mười hai người chết, ba mươi người tổn thương.
Có một chuyên gia về bệnh bạch cầu đã chết ngay trong tai nạn đó.
Chuyên gia đó họ Trương, nhiều thế hệ trong nhà đều học y, vợ ông ấy là thiên kim tiểu thư của một tập đoàn ở Hải ngoại.
"Cô muốn nói cho chúng ta biết: Có thể giúp người Ngôi Bang đi theo con đường chính đạo là con trai của Diệp Ngữ Nhiên, hiện nay đang là đệ tử y học lâm sang của đại học Quỳnh Thành: Trương Hộc?"
Lúc nói những lời này, giọng nói của Thần Huống vô cùng kinh ngạc.
Sở dĩ anh quen thuộc bối cảnh của Trương Hộc như vậy, tất cả là vì nam sinh này lúc trước luôn theo đuổi vợ của anh.
Quan Lâm khẽ cười rồi nói: "Đúng, chính là Trương Hộc!"
Trong phòng mấy người đều giật mình không nhỏ, thật không ngờ a, Trương Hộc đó còn có một thân phận làm cho người ta cảm thấy không thể tin nổi.
“Cậu bé đó thật không đơn giản. Không chỉ có được thiên phú y học đặc biệt, còn lấy được toàn bộ Diệp gia sản nghiệp. Thân phận rất nổi bật.
"Diệp Chính Vũ luôn rất kiêng kị người này, bởi vì trong Ngôi Bang có không ít ông già bởi vì bảo vệ Diệp Ngữ Nhiên, mà yêu ai yêu cả đường đi. Những năm này, sở dĩ Trương Hộc có thể bình an vô sự sống vui vẻ, chủ yếu là bởi vì có những lão già kia ở sau lưng che chở.
"Hiện tại, Diệp Chính Vũ bị bắt, bên ngoài Ngôi Bang nhìn như bị mất quyền lực, nhưng trên thực tế, còn có rất nhiều nhân vật quan trọng ẩn nấp khắp nơi.
"Nếu có người chạy đến cầu bọn họ gầy dựng lại, tổ chức Ngôi Bang này, còn có thể tro tàn lại cháy. Dưới tình huống này, để cho Trương Hộc đi ra giữ gìn những người Ngôi Bang này, thì mới có thể xem như hoàn toàn thanh lý nó...
"Mấy người có thể đi điều tra một chút, con người của Trương Hộc, trời sinh tính chính trực, là một nhân tài hiếm có, nếu để cho cậu trở lại quản lý Ngôi Bang, là thích hợp nhất có điều..."
Phương án như vậy, mặc kê là Đông Đình Phong, hay Thần Huống, hoặc là Hoắc Khải Hàng, đều biết rõ.
"Tử Tuần, em nghe nói vợ anh và Trương Hộc là bạn học, quan hệ bọn họ rất thân có phải hay không?"
Lúc Hoắc Khải Hàng nghe câu nói này, khi nói đến hai chữ “Vợ anh” thì được nhấn mạnh hơn.
Đang tự hỏi Thần Huống ngẩng đầu, vừa vặn chống lại ánh mắt âm u của Quan Lâm, bởi vì này ba chữ, vẻ mặt của cô ta có thêm vẻ khác thường
"Ừm!"
"Một lát nữa, cậu đi nói với Lôi Lôi liên lạc với Trương Hộc một chút, chúng ta sẽ ra tay theo cách này..."
Đông Đình Phong nói.
Thần Huống gật đầu.
"Đúng rồi, có chuyện, tôi còn muốn xin hỏi Quan tiểu thư một chút!"
Hoắc Khải Hàng lần nữa xen vào.
"Mời nói!"
Quan Lâm thấp giọng nói.
"Cha mẹ cô... tại sao lại qua đời?"
Chạm vào chuyện thương tâm, thật sự không nên, nhưng hắn vẫn muốn hỏi chuyện này rõ ràng.
Quan Lâm nhắm mắt trầm mặc một hồi lâu, lâu đến nổi khiến cho Hoắc Khải Hàng cho rằng cô ta không muốn trả lời nữa.
"Được rồi, cô không muốn nói thì không cần nói cũng được!"
"Tôi có thể nói..."
Quan Lâm nhìn về phía Thần Huống, nhiều năm hận thù cô ta nên nói rõ.
Nhiều năm trước, cô ta và Thần Huống chia tay, chẳng qua là Thần gia có mối thù không đội trời chung với cô, nhưng cũng không có nói rõ ràng tại sao là kẻ thù?
Cô ta suy nghĩ rồi một chút, liếm liếm môi khô khốc, mới lên tiếng:
"Ba mẹ tôi không phải người Ngôi Bang. Ba mươi năm trước, gần khu vực đông khu Nhạc Sơn, bọn họ sống ở chỗ đó, dùng hái trà mà sống. Sau đó, Đường Đường mang người đến mảng núi đó làm căn cứ, ba mẹ ta bị bọn họ đưa đến độc công nhân.
"Khi đó, bọn họ có thể không hiểu cái gì là thuốc phiện.
"Khi còn bé Diệp Chính Vũ, cũng chỉ là một lao động trẻ em không đáng kể. Được ba tôi chiếu cố rất nhiều, cha tôi xem hắn như là con trai...
"Lúc Diệp Chính Vũ mười tuổi,bởi vì cứu được Đường Đường một mạng, vận mệnh của hắn đã thay đổi nghiêng trời lệch đất —— hắn được Đường Đường dẫn đi, cung cấp hắn ăn, cung cấp hắn uống, cung cấp hắn đọc sách, xem hắn như là người thân bảo vệ.
"Ba năm sau, trưởng quan khu C Thần Nghiễn dẫn người tiêu diệt chất độc, trong chiến đấu, ba tôi bị Thần Nghiễn tự tay bắn chết, mẹ tôi uống thuốc độc tự sát. Tận mắt nhìn ba mẹ tôi chết thảm tôi được Diệp Chính Vũ dẫn đi. Một năm đó, tôi sáu tuổi.
"Sau khi đến đó, tôi được người Ngôi Bang nuôi dưỡng... Thẳng đến lớn lên."
Thì ra là thế.
Đông Đình Phong và Hoắc Khải Hàng giật mình, nhìn về phía Thần Huống, không khỏi thở dài.
Tận mắt thấy ba mẹ mình chết đi, lại từ nhỏ được người Ngôi Bang nuôi lớn, một bé gái như vậy, trong lòng khó tránh khỏi ý chí báo thù.
Dưới tình huống này sinh sôi tình yêu, quả thật rất khó tu thành chính quả.
Quan Lâm hiểu ý tứ trong mắt của hai người đàn ông truyền kỳ kia, không khỏi cảm khái vài câu:
"Khi còn bé đưọc truyền dạy thứ gì đó, có thể ảnh hưởng đến con người khi còn sống."
"Cả đời này, bi ai nhất chính là ba mẹ chết sớm, không ai có thể dạy tôi thị phi trắng đen. Mà may mắn nhất, gặp gỡ Tử Tuần, đã yêu anh... Hận nhất là Diệp Chính Vũ... Một người đã làm cho cuộc đời tươi đẹp của tôi, hoàn toàn bị phá hủy...
"Một năm kia, nếu hắn chịu buông tha tôi, có lẽ, tôi có thể có một gia đình bình thường, trải qua cuộc sống bình thường... Nhưng... Hắn lại sử dụng thế lực của hắn bắt tôi trở về..."
Cô thở dài, nước mắt lăn đều từ khóe mắt chảy xuống... ướt đẫm tóc mai, ướt đẫm gối đầu...
"Nói thật, thời gian bị giam trong lồng như sủng vật, cũng không quá tốt... Những năm này, tôi đã sớm chán ghét phải miễn cưỡng cười vui..."
Trong phòng lại trầm mặc...
Bởi vì Diệp Chính Vũ ngang ngược, bóp méo vận mệnh bao nhiêu người?
Điều này không khỏi làm cho người xúc động thật lâu...
Đông Đình Phong nhìn Thần Huống, một lần nữa đối mặt với người yêu ngày xưa, anh quả thật không có một chút động tâm sao.
Lúc Đông Lôi đi đến ngoài cửa phòng bệnh Cố Duy, nghe được bên trong có tiếng nói:
"Đại nạn không chết, tất sẽ có phúc. Cô tin hay không?"
Tổ Anh Nam nói thật nhỏ: "Nhìn, đây là chiếc nhẫn anh muốn tìm, tôi lấy sợi dây đỏ cột lên cho anh, có muốn tôi đeo nó cho anh hay không?
"Được!"
Người đàn ông khàn khàn đáp ứng.
Một trận tiếng ồn vang lên.
Trong chốc lát sau.
Tổ Anh Nam dịu dàng nói: "Anh nghỉ một lát đi. Bây giờ tôi đi tìm Đông Lôi..."
"A Tổ, cám ơn!"
"Chúng ta là bạn thân, không cần phải cám ơn!"
Câu trả lời này nhìn như rộng rãi, nhưng cất giấu bao nhiêu chua xót trong lòng?
Tổ Anh Nam thật sự là một đứa trẻ ngốc nghếch trong tình yêu.
"A Tổ, dường như cô cũng bị thương, nghiêm trọng không?"
"Tôi không sao! Không có việc gì, anh đừg quan tâm tới tôi!"
Kỳ thật, trên người nàng có vài chỗ, bị thương thật nghiêm trọng, nhưng cô ấy chỉ để bác sĩ qua loa băng bó một chút, ngay cả nằm trên giường một chút cũng không chịu, luôn canh giữ bên giường của người đàn ông này, tình cảnh quan tâm như vậy, khiến người ngoài nhìn vào mà cảm thấy xúc động.
"Vậy thì tốt rồi!"
Hắn nói.
"Còn anh, nhắm mắt ngủ một chút. Tôi sẽ đến khách sạn mời Đông Lôi đến ngay..."
"Vậy làm phiền cô..."
Bước chân nhẹ đi ra khỏi cánh cửa, Đông Lôi dứt khoát đẩy cửa đi vào, và đi tới trước mặt Tổ Anh Nam.
"Cô tới thật đúng lúc. Đông Lôi, Cố Duy tỉnh, muốn gặp cô quá trời, cô ở bên cạnh anh ấy một chút nha..."
Người con gái này, sử dụng giọng nói rất bình tĩnh, khuyên một người con gái khác đến ở bên cạnh người đàn ông mình yêu thương, chắc hẳn tâm tình này rất chua xót!
"Đúng rồi, giữa chúng ta còn có một lời hứa hẹn có phải hay không, chỉ cần anh ấy đại nạn không chết, cô phải cho anh ấy một cơ hội đấy... ước định này cô không thể xóa bỏ..."
Đông Lôi há rồi há môi, cô đã đáp ứng sao.
Không có a...
Nhưng cô ấy đã đi ra ngoài, còn giúp đóng cửa, ngoái đầu nhìn lại lần cuối, đáy mắt đã có vui mừng, càng có nồng đậm thất vọng...
Trong tình yêu, cô gái này yêu vô tư, mà hèn mọn.
Cô nghĩ đến, Cố Duy dựa vào cái gì để cho một người con gái dũng cảm thận trọng như thế hết lòng yêu thương hắn? Vì cứu hắn mà đẫm máu dốc sức liều mạng?
Chỉ có thể nói, duyên phận thật sự quá tinh tế.
Lúc này, cô đứng ở trước mặt Cố Duy, tâm tình vô cùng phức tạp.
Cô muốn hỏi hắn: chuyện của Ôn Nhu Yến nhiều năm trước.
Cô muốn biết: Rốt cuộc cô bé anh đã cứu là ai?
Từng bước một, Đông Lôi đi tới.
"Lôi Lôi! Qua đây "
Trên giường, vẻ mặt trắng bệch của Cố Duy nổi lên một nụ cười chiêu bài, ánh mặt trời rất tuơi sáng, chẳng qua là giọng nói lộ ra chút suy yếu:
"Có thể sống nhìn thấy em thật tốt!"
Hắn rất cao hứng, tỉnh lại có thể nhìn thấy cô, cảm giác thật sự không tệ a!
Hơn mấy tháng rồi, hắn chỉ có thể mỗi ngày nhìn cô qua các video, dưới bầu trời thành phố khác, trên màn hình cảm ứng bằng giọng nói và biểu hiện trên khuôn mặt, những nét mặt, nhưng không phải dành cho hắn hoặc do hắn bắt đầu, nhìn thấy hắn sẽ vui mừng nhưng trong lòng chua xót.
Nghĩ lại, đôi khi khắc cốt ghi tâm.
Sauk hi mất đi mới hiểu được, lúc có được nó trân quý cỡ nào.
Tổ Anh Nam nói hắn ngốc, vì một chiếc nhẫn, suýt chút nữa đánh mất mạng của mình
Có lẽ có chút ngốc.
Ai bĩu hắn có cảm tình với chiếc nhẫn?
Đó là trong ngày kết hôn, chính tay anh đeo lên ngón tay cô, nó đại biểu n thân phận cho thân phận Cố phu nhân của cô, hơn nữa còn là kiểu dáng cô thích nhất.
Đến nay hắn nhớ rõ vẻ mặt ngượng ngùng khi cô đeo chiếc nhẫn này, tốt đẹp như vậy.
Đến nay hắn nhớ rõ ngày ấy, hắn hôn ngón tay của cô, hôn nhẫn cưới của cô, lúc hôn môi của cô, lòng tràn đầy thành kính và vui mừng.
Trong cuộc sống không có cô, hắn lấy chiếc nhẫn đeo bên người, thật giống như cô vẫn luôn ở bên cạnh hắn.
Nhìn chiếc nhẫn này, từng giây từng phút hắn đang nhắc nhở chính mình, nhất định nhất định phải đưa cô trở về một lần nữa, hắn muốn đeo nó lên ngón tay cô một lần nữa.
Hắn không muốn mất đi nó, lại càng không nguyện bỏ lở cô.
Đông Lôi trầm mặc, không có nói tiếp, sỡ dĩ cô xuất hiện ở chỗ này, nguyên nhân có ba:
Một, lo lắng cho sự an nguy của hắn, điểm này, cô khá tốt.
Hai, muốn biết rõ Ôn Nhu Yến đã từng xảy ra chuyện gì.
Ba, muốn gặp Quan Lâm, muốn gặp Thần Huống...
Sauk hi đến đây tâm tình này, càng thêm phức tạp, càng thêm nói không rõ, càng thêm lộn xộn... Loạn đến làm cho cô càng mơ hồ, gần như tiến vào mê cung, càng chạy càng không có cảm giác phương hướng.
Cô đứng ở bên giường, thấy người đàn ông đưa tay về phía cô, giống như muốn nắm lấy tay cô.
Chỉ cần thoáng động một chút, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của hắn, không phải là lạnh như băng, nhiệt độ vẫn nóng còn sống đấy.
Cô cảm thấy may mắn, hắn còn sống, nếu chết, cô sẽ như thế nào?
Cô nghĩ, cô nhất định sẽ rất buồn.
Qủa thật còn yêu.
Cho nên mới bị tổn thương.
Yêu nhiều bao nhiêu, tổn thương càng nhiều!
Nếu như có thể quên hắn, thì tốt rồi, nhưng hết lần này tới lần khác hắn vẫn khắc sâu ở trí nhớ cô, khắc sâu như vậy, thời gian có thể vùi lấp hình bóng của hắn, nhưng một khi hắn gặp chuyện không may, một khi gió thổi lên, thổi tan những bụi dính trên trái tim, bóng dáng của hắn lại càng rõ ràng.
Loại cảm giác rõ ràng này, làm cho cô phiền muộn.
Cô lui về sau một bước, từ chối có bất cứ liên quan gì tới anh, dấu đi tay của mình.
"Cố Duy, anh đã không có việc gì, vậy thì nghỉ ngơi thật tốt! Tôi... Tôi đi đây..."
Cô quay người, muốn chạy trốn, muốn tìm cái góc tối không người, đem mình giam lại.
Đột nhiên, cô không muốn biết những chuyện đó nữa.
Rốt cuộc chân tướng như thế nào, rõ ràng thì sao?
Thần Huống nói rất đúng, đuổi về quá khứ, không có ý nghĩa gì!
Những điều đó sẽ làm tổn thương người, hóa ra nó chỉ gây thêm khó chịu và rắc rối cho mình.
Nếu như, không muốn dây dưa với người đàn ông này, thì phải có gắng buông bỏ tất cả quá khứ.
Cô nghĩ cô cần tỉnh táo suy nghĩ một chút, nếu như còn có tình cũ, dây tơ hồng này phải chặt đứt —— cuộc hôn nhân không thể chịu đựng được khi người vợ lo lắng cho người đàn ông khác.
"Lôi Lôi..."
Cố Duy biến sắc, ngẩng đầu lên vội kêu, khẽ động bình nước muối đang treo.
Cô không để ý tới, không đau lòng, bước nhanh đi về phía cửa ra vào.
Cửa mở, Tổ Anh Nam ép tiến đến, ngăn cô lại, cô chỉ có thể vội vàng dừng lại bước chân.
"Đông Lôi, Thần Huống yêu là Quan Lâm, mà trái tim của cô luôn ở trên người Cố Duy, hôn nhân của cô và Thần Huống, chẳng qua là điều kiện nhất thời do tình thế bắt buộc, hôm nay, nguy cơ đã giải trừ, Thần Huống tìm về mối tình đầu của hắn, cô cũng thật sự không buông xuống được, tôi cảm thấy hôn nhân của hai người, không nên giữ lại nữa. Nên chấm dứt nó, sau đó, sữa chửa sai lầm của đời người, đó mới là chuyện cô phải làm tiếp theo..."
Một bước lại một bước, cô bị cô ấy buộc lui về sau, rút lui thẳng đến không thể lui nữa.
" Sai lầm của đời người " năm chữ, càng làm đau đớn trái tim cô.
Đúng không?
Hôn nhân của cô và Thần Huống, là mộtúai lầm?
Nếu đó là sai lầm, vậy những ngày này ấm áp đó, tính là gì?