Anh đang cố gắng sắm vai một người chồng tốt, cô thì đang cố gắng trở thành Thần phu nhân ——
Cố gắng trong phần kịch này, cũng không phải tới từ tình cảm, mà đến từ trách nhiệm!
Đúng vậy, tất cả đều bất nguồn từ trách nhiệm hôn nhân.
Nhưng cô vẫn hoang mang: Tất cả quan tâm, tất cả thân mật, chẳng lẽ thật đúng là ảo ảnh tạo ra sao?
Mà ảo ảnh thường dễ bị tổn thương.
Chỉ cần có lực lượng bên ngoài tấn công, tất cả sẽ lộ ra nguyên hình, sẽ cho người nhìn thấu, tất cả trong quá khứ, thật khó nắm bắt.
Cô nhớ lại ngôn ngữ và hành động khi Thần Huống đối mặt với Quan Lâm: Một cái ôm, một ánh mắt, đều là cảm xúc thuộc về anh...
Không, cô không dám nghĩ sâu thêm nữa!
Suy nghĩ này làm cho người ta bài xích.
Đúng, ngoài việc bài xích, còn có cảm giác tội lỗi.
Cảm giác tội lỗi này làm cho cô vô cùng bực bội.
"Lôi Lôi..."
Một tiếng thở dài quanh quẩn bên tai, tinh thần của cô có chút hoảng hốt, cúi đầu, thấy tay của mình bị Cố Duy cầm, trên ngón tay của hắn, còn đeo chiếc nhẫn cưới, đó là cô tự tay đeo lên cho hắn.
Bây giờ cô cũng đeo nhẫn, nhưng sớm đã không phải chiếc đó rồi.
Cô vội vàng muốn rút tay về, nhưng hắn cầm chặt không buông, dường như cả người đày lực lượng, vậy mà trên trán của hắn, hình như chảy mồ hôi—— bây giờ hắn, đã làm được một việc tốt, nhưng hắn vẫn bá đạo như vậy. Một khi có cơ hội bắt lấy cô, sẽ không nguyện buông tay.
"Lôi Lôi, anh yêu em! Đời này đã định là em rồi... Em đừng nghĩ muốn bỏ qua anh!"
Giọng nói của anh rất ấm áp.
Lòng của cô run lên một cái, không nhìn hắn mà nhìn về phía Tổ Anh Nam, người con gái kia bởi vì câu nói này, trên mặt hiện lên tâm tình khác thường ——
Cố Duy, trước mặt người con gái yêu mình, anh đi tỏ tình với người khác, có biết nó tàn nhẫn thế nào không?
Anh có biết người con gái này vì cứu anh đã làm những gì không?
Người con gái này có thể bao dung hắn yêu người khác, cho dù bây giờ hắn ngược lại yêu cô ấy, cô ấy sẽ vui đến phát khóc; nhưng cô không độ lượng như vậy, có thể khoan dung hắn có tình nhân bên ngoài..., tha thứ lỗi lầm của hắn dẫn đến cô sinh non.
Xem những điều kia như chưa từng xảy ra, cô làm không được.
"Sớm biết hôm nay, lúc trước cần gì! Buông tay..."
"Không buông... Chẳng lẽ em muốn cứ tiếp tục sống trong sai lầm đó sau,..."
Hắn thu hồi cười.
Cô cắn răng, trừng mắt nói:
"Đừng nghĩ rằng anh có quyền phán xét cuộc sống của người khác."
"Vậy em tự hỏi lòng mình, chẳng lẽ em không có một chút tình cảm với anh... Nếu như không có, hôm nay, em sẽ không xuất hiện ở chỗ này..."
Hắn càng lớn tiếng kêu to lên:
"Chúng ta mới thật sự thuộc về nhau.
"Lôi Lôi, em đi theo hắn, thật sự có thể cảm giác được vui vẻ sao
"Đừng quên, trong lòng của hắn, cũng luôn cất giấu một người. Bởi vì người kia, cho nên, đoạn hôn nhân đầu tiên hắn dùng thất bại chấm dứt. Người kia, luôn luôn tồn tại trong lòng hắn.
"Nếu như cả hai không thuộc về nhau, vì cái gì còn muốn duy trì mối quan hệ này?
"Lôi Lôi, Quan Lâm vẫn còn yêu Thần Huống, đây là chính miệng cô ta nói cho anh biết. Bởi vì nguyên nhân này, anh mới có cơ hội hợp tác với cô ta, mới có thể tiêu diệt Ngôi Bang...
"Em cảm thấy, một khi Quan Lâm trở lại, Thần Huống còn có thể cần em sao?
"Anh cảm thấy không có khả năng, hoàn toàn không có khả năng... Bọn họ từng có một đứa con gái đấy...
"Lôi Lôi, bọn họ là một cặp đáng thương, chúng ta cũng là một cặp đáng thương, trở về vị trí ban đầu, đối với bốn người với chúng ta mà nói, mới là tốt nhất... để có một cuộc sống hạnh phúc..."
Đối với tâm tư của Quan Lâm, hắn hiểu rất rõ, người phụ nữ này, phản bội Diệp Chính Vũ, vì muốn tiếp tục tiền duyên với Thần Huống. Cho nên, hai người bọn họ ăn nhịp với nhau, mới có đủ loại hợp tác sau này. Mới có thể để cho một số thành viên quan trọng trong Ngôi Bang đều sa lưới.
Đây là lần cả hai cùng hợp tác có lợi.
Cô ta muốn sống lại, còn hắn thì muốn vợ hắn quay về bên cạnh.
"Câm miệng câm miệng câm miệng..."
Đông Lôi không khống chế được rống kêu lên, hai tay bưng kín lỗ tai:
"Cho dù Thần Huống không cần tôi, tôi và anh cũng không có khả năng..."
Cô không biết mình tại sao lại nói như vậy, có lẽ là chột dạ, có lẽ là tâm loạn, có lẽ là đau lòng.
Tóm lại, cô đã phủ định khả năng giữa bọn họ, kiên định như vậy.
Cố Duy gắt gao nhìn cô, không có bởi vì sự kiên định chối bỏ này mà vô cùng đau đớn.
Hắn nở nụ cười, có một kết luận:
"Em đang chột dạ. Em không dám đối mắt với ý nghĩ chân thật trỏng trái tim em. Bởi vì chuyện đứa con, em không có cách buông bỏ được. Lôi Lôi, đường ngốc như vậy được không... Sau này chúng ta còn có thể sinh đứa nhỏ."
"Ai muốn cùng anh sinh con... Cố Duy, anh đừng si tâm vọng tưởng!"
Cô lại lần nữa quát to một tiếng, lại nhọn lại vang, dẫn tới ý tá chú ý:
"Nè nè, vị tiểu thư này, người bệnh cần nghỉ ngơi, rốt cuộc cô tới thăm, hay là tới cãi nhau? Sao có thể hô to gọi nhỏ trong phòng bệnh như vậy..."
Đông Lôi mới ý thức tới thái độ của mình có chút thất thường.
Cô nói xin lỗi với y tá, không dừng lại, chạy đi như bay đi ra ngoài, không để ý tới Cố Duy kêu to.
Cô mới sẽ không quản tâm tình của hắn như thế nào...
Đúng, mặc kệ!
Hắn không phải là gì của cô...
Bọn họ sớm đã không còn là của nhau!
Do đó cô chạy nhanh xuống lầu dưới, cô đứng ở trước lối đi đông đúc, không có xác định được phương hướng nên đi.
Cô thất hồn lạc phách đi tới cửa bệnh viện, đối mặt với những khuôn mặt xa lạ, trong lòng trống rỗng.
Cô yêu Cố Duy?
Cô vẫn còn yêu sao?
Tự hỏi, cô không trả lời được.
Tình cảm của cô với Thần Huống là gì?
Tự hỏi, cô vẫn không trả lời được.
Thần Huống có tình cảm gì với cô?
Tự hỏi, ai biết.
Tóm lại, không phải tình yêu.
Đột nhiên, cô lại đã bị mất phương hướng!
Bởi vì quan hệ, quá khác thường, đều không bình thường ——
Quá không bình thường.
Không biết đứng bao lâu...
“Lôi Lôi..."
Sau lưng có người ở gọi, âm thanh kia, có chút xa xôi, nhưng vẫn có hiệu quả giữ bước chân cô lại.
Anh Thần?
Trong lòng cô kêu một tiếng, ngừng lại, ngây ngốc quay đầu, quả nhiên là.
Sắc mặt Thần Huống nhìn không tốt cho lắm, chẳng qua là không nghĩ tới vợ anh lại có bộ dạng như gặp quỷ, tình trạng thật thảm hại..
Anh bước qua, đưa tay muốn sờ lên mặt cô, cô lại tránh như tránh ruồi. Vì vậy, tay của anh cứng đờ ở giữa không trung.
Cách vài bước xa Lô Hà thấy khuôn mặt của phó Thủ tướng trở nên rất khó coi ——
Cặp vợ chồng này dường như lại xuất hiện nguy cơ.
Sau một khắc, Thần Huống chậm rãi thu tay về, cố gắng hòa hoãn tâm tình một chút, mới hỏi một câu:
"Em muốn đi đâu?"
"Em... Tùy tiện đi một chút!"
Cô không có bỏ qua sắc mặt âm trầm vừa rồi của anh.
Nhưng cô không muốn tiếp xúc với anh.
Còn về lý do, ai biết.
Bây giờ cô không thể nghĩ được gì.
"Đừng chạy lung tung... một lát sẽ có máy bay chuyên dụng tới, đưa Cố Duy quay về Quỳnh thành để được điều trị, Cẩn Chi sẽ trở về, đến lúc đó, em cũng trở về đi..."
"A, vậy còn anh!"
Cô phản xạ có điều kiện hỏi lại.
"Anh còn phải ở lại, phải tìm ra Diệp Chính Vũ, sống thì gặp người, chết phải thấy xác, nhất định phải có một kết quả."
Hóa ra anh đến tìm cô là muốn cô trở về?
"Quan Lâm không về Quỳnh thành điều trị sao? Y thuật ở đây có thể tin sao?"
Cô lại hỏi.
"Tạm thời cô ấy không thể đi!"
"Oh!"
Không hiểu sao, cô nở nụ cười.
Cười lạ, không có ý tứ.
"Vì sao cười?"
Cô nghĩ đi đâu?
Nghĩ anh muốn đưa cô về, để hẹn hò với Quan Lâm sao.
Lông mày của anh không khỏi nhăn thành một chữ Xuyên (川).
"Không có gì! Yên tâm, em sẽ ngoan ngoãn trở về, chắc chắn với anh!"
Giọng nói vẫn mang theo tiếng cười.
Và khuôn mặt vui vẻ!
Nhưng Thần Huống có thể từ trong đó ý thức được có hương vị khác thường, anh muốn giải thích, nhưng giải thích thế nào?
Tâm tư của anh, cũng có chút loạn.
Hoặc là nói, anh cũng không có thể xác định, giờ khắc này, rốt cuộc anh có ý gì với Quan Lâm không?
Có quá nhiều chuyện, bây giờ anh chỉ muốn chú ý tới chính sự, còn về chuyện cá nhân, nằm ngoài phạm vi xem xét của anh.
Anh vẫn im lặng.
"Còn có việc gì không, em muốn đi về!"
Lòng của cô rét run hỏi.
"Có, anh nhờ em một chuyện..."
"Chuyện gì?"
"Sau khi trở về, hẹ Trương Hộc ra, Cẩn Chi muốn nói chuyện với cậu ta..."
"Trương Hộc?"
Cô giật mình, sao lại kéo mọi chuyện theo hướng này?
"Tại sao anh hai em muốn gặp Trương Hộc..."
"Vấn đề tiếp nhận Ngôi Bang, cần cậu ta giúp đỡ! Chi tiết hơn thì khi đó Cẩn Chi sẽ nói với em..."
"Oh"
Có vẻ đây là chuyện đứng đắn, nhưng một sinh viên học y học lâm sáng, tại sao lại có quan hệ với Ngôi Bang?
Cô khó hiểu, nhưng không có hỏi, chỉ yên lặng đứng đấy.
Lối vào của bệnh viện thành phố Đồng Lăng, cặp vợ chồng này tạo thành hình ảnh kỳ lạ... Mấy vệ sĩ mặc quần áo thường ở gần đó nhìn thấy, đã có không ít người quay đầu lại ghé mắt xem thế nào —— có người thậm chí còn đã nhận ra Thần Huống, đang dùng di động chụp ảnh. Sau đó bị nhân viên tiến lên thấp giọng ngăn cản.
Thần Huống thấy được, thấy mình không nên ở bên ngoài chờ lâu, nhìn xung quanh một vòng:
"Hơn nữa... Quan Lâm muốn gặp em một chút... Em đồng ý gắp cô ấy không "
Lúc Thần Huống rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, Quan Lâm từng yêu cầu:
"Nghe nói anh cưới bé gái của Đông gia, anh có thể sắp xếp để em gặp mặt em ấy không "
Anh không biết tại sao cô ấy muốn gặp cô, nhưng bây giờ anh cảm thấy dẫn cô qua đó.
"Không!"
Đông Lôi rất kiên định cúi đầu, cự tuyệt:
"Em có chút mệt mỏi, muốn quay về khách sạn nghỉ ngơi!"
Trên mặt của cô tất cả đều là vẻ mệt mỏi, không muốn dùng khuôn mặt tiều tụy như vậy đi gặp bạn gái trước của anh —— người phụ nữ kia, làm cho cô cảm thấy mình là người thứ ba vô sỉ.
Thần Huống không biết cô đang suy nghĩ gì, thấy cô mâu thuẫn, khí sắc lại kém như vậy, cũng không cưỡng cầu:
"Tốt lắm, anh đưa em về!"
"Không cần! Em muốn một mình! Anh đi vào với Quan Lâm! Không cần đi với em."
Lời này, có quá nhiều ý nghĩa.
Thần Huống nhíu mày, đến gần một bước, không nhịn được muốn muốn nói rõ cái gì:
"Lôi Lôi, kỳ thật anh và Quan Lâm..."
"Không có gì, trên thực tế là gì, em không muốn biết chuyện của hai người!"
Phản ứng của cô rất mãnh liệt: "Ừm, anh không cần giải thích với em, em hiểu mà"
Hiểu sao?
Không đúng!
Cô căn bản cũng không hiểu!
Lúc này, có một chiếc xe taxi chạy qua, cô vung tay lên, cản xe lại, vội vàng bước đi lên, trong miệng nói một tiếng:
" khách sạn Đế Hào, cám ơn..."
Xe rất nhanh từ trước mặt Thần Huống chạy đi xa.
Bên cạnh, Lô Hà thấy thế, vội vàng kêu vệ sĩ chạy theo xe trông chừng cô.
" Tâm trạng của Phu nhân, rất khác thường! Có thể gặp chuyện không may hay không."
Lô Hà có chút lo lắng nói với Thần Huống.
Kỳ thật khác thường đâu chỉ có phu nhân, phó Thủ tướng bọn họ, sau khi nhìn thấy Quan Lâm, thì có chút không thích hợp rồi..
Thần Huống giữ im lặng, từng bước một đi về khu bệnh nhân đặc biệt, ngồi hút thuốc lá, không biết đã ngồi bao lâu, mới đi rửa mặt, muốn rửa sạch mùi thuốc lá trên người, sau đó lại đi vào phòng bệnh của Quan Lâm.
Đến nay anh vẫn nhớ rõ, Quan Lâm không thích mùi thuốc lá.
Quan Lâm đang truyền nước biển, đang nhắm mắt, nghe được âm thanh, cô ta mở mắt ra, thấy một mình anh đi đến, đứng ở trước mặt nói một câu:
"Lôi Lôi không thoải mái, về t khách sạn rướcrồi... Em nghỉ ngơi đi! Anh có việc phải đi làm... Bên ngoài có người trông coi, có việc, để cho bọn họ nói cho anh biết..."
Thấy anh phải đi, cô ta gọi lại:
"Chờ một chút! Thần Huống..."
Anh dừng lại, chờ cô ta nói.
"Anh,..anh có thể nói chuyện với em không... Bây giờ em ngủ không được..."
Quan Lâm vô cùng dịu dàng nhìn người đàn ông cao lớn này.
Mười hai năm sau, kiếp sống trở về, cô tự nói với mình:
Người đàn ông này, cô ta sẽ không buông tay...
Bởi vì bọn họ đã không còn trẻ tuổi...
Cô ta luôn muốn bắt lấy anh, thắp sáng cuộc sống còn lại của bọn họ, lại để cho cuộc sống héo tàn khởi sắc lại một lần nữa!