Bởi vì nguyên nhân này, ấn tượng của cô về Lôi Lâu tốt hơn một chút.
"Ở một mình nên biết nhiều điều...!"
“Được, tôi đi với cậu..."
Không cần suy nghĩ, cô đã đồng ý.
Đi giải sầu cũng tốt.
"Được, vậy cậu ăn rồi, chúng ta cùng đi!"
Đông Lôi ăn hết bánh bao chiên, trả tiền, giúp Lôi Lâu cầm một túi xách, cùng đi mua thức ăn.
Chợ bán thức ăn vùng giải phóng cũ khu tây rất lớn, buổi sáng người đi chợ đông đúc, ồn ào, người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.
Đây là cuộc sống Đông Lôi chưa bao giờ trải qua, tình cảnh cuộc sống như vậy, cũng phá tan tâm trạng buồn bã của cô, lực chú ý một khi phân tán, đau đớn trong lòng cũng giảm thêm một chút.
Cô thấy Lôi Lâu qua bên này mua thức ăn, bên kia mua quả ướp lạnh, cười ha hả và cò kè mặc cả với người bán hàng, cũng chỉ có mấy đồng tiền mà cậu ấy lại tính toán chi li.
Trong chợ này, chỗ ngồi rất dơ, mùi vị không tốt lắm, không so được với siêu thị sạch sẽ, nhưng đây là một khía cạnh khác của cuộc sống. Nhiều người bình thường, sống cuộc sống như vậy.
Đông Lôi cũng không có ghét bỏ nơi dơ bẩn này, trái lại, còn biểu hiện rất có hứng thú, thỉnh thoảng cò lẻ mặc cả với người ta.
Đương nhiên, cô không hiểu giá cả thị trường, chủ quán không khỏi hội trợn tròn mắt nói:
"Làm gì có ai trả giá như vậy? Ăn mặc hàng hiệu, chỉ có chút tiền cũng so đo với tôi,..."
Đông Lôi nghe xong, nở nụ cười, nói:
"Trả giá và hạ giá không liên quan gì cả. Đây chỉ là chút thú vị trong cuộc sống... sao vậy, nếu thật sự không chịu gía đó, vậy chúng ta người nhường chút..."
Sao cô lại sợ hạ giá, tiếp tục hứng thú chặt chém.
Cuối cùng chủ quán cũng chịu thua cô, giao dịch vẫn đạt thành.
Cuối cùng Lôi Lâu đi vào hàng thịt, cầm thịt xương đầu, từ một cánh cửa khác đi ra, lấy chiếc xe máy, hắn nói hắn chạy xe trở lại, đưa cho cô cái nón, kêu cô đội lên.
"Cậu chạy xe này…được hả?"
Xe cũ kỹ, rách rưới, ngược lại cái nón thì mới.
Trong thế giới Đông Lôi, chưa bao giờ ngồi lên chiếc xe như vậy.
"Đừng ghét bỏ được không, loại xe máy này, chạy rất nhanh, lại tiết kiệm dầu, đến đây đi... sẽ đưa cậu đến bên cạnh Hộc tử ngay..."
Đông Lôi do dự một lát, vẫn đội nón ngồi lên.
Lôi Lâu phát động xe, chở cô chạy vòng vòng tiểu khu.
Sau khoảng nửa tiếng, chiếc xe đã chạy qua hơn 20 đường phố, cuối cùng dừng lại trước một căn nhà nhỏ.
Đông Lôi phát hiện chỗ này có chút vắng, có điều ngược lại rất đẹp và vô cùng yên tĩnh, bốn phía có một mảnh rừng trúc xanh, cách đó không xa, có một bãi sân cõ, ít có người đi qua.
Kỳ quái, kiểu người của Trương Hộc, sao nhà của cô cậu ta ở nơi quỷ quái này?
Hơn nữa, cửa ra vào còn có hai người canh giữ.
Cô càng nhìn càng thấy là lạ:
Nhìn tư thế, không giống như hàng xóm láng giềng, bởi vì khuôn mặt họ luôn cố gắng giả vờ như rãnh rỗi, làm cho người ta cảm giác.... Lưu manh.
Nghĩ đến tình hình đặt thù bây giờ, cô không khỏi cảnh giác ngừng bước chân, hỏi:
"Tiểu Lâu, Hộc tử ở chỗ này sao?"
"Đương nhiên... Làm sao vậy?"
"A, không có gì? Cậu gọi cậu ấy ra đi! Tôi không đi vào..."
“sao vậy? cũng đã tới cửa nhà rồi..."
Lôi Lâu nhìn sang, chợt lớn giọng kêu về phía sân nhỏ:
"Hộc tử, mau ra đây nhìn, cậu xem tôi dẫn ai tới nè...anh Chu, Hộc tử đang làm gì thế? Sao không thấy trả lời?"
Anh Chu kia đáp một câu: "Đang thay thuốc cho bà già..."
Một lát sau, cửa ra vào xuất hiện một nam sinh, mặc một bộ áo sơ mi trắng, trên tay cầm lấy một cuốn băng gạc y tế, ánh sáng mặt trời chiếu ở trên mặt hắn, làm nổi bật khuôn mặt của hắn, đặc biệt có hương vị tuổi trẻ.
Nhưng không phải là Trương Hộc!
Chẳng qua ánh mắt của hắn có chút kỳ quái, dường như mất hứng nhìn thấy cô, mày nhăn lại, lộ ra chút nghiêm túc, không giống dễ thân như bình thường.
Đông Lôi bình tĩnh suy nghĩ, đi lên trước vài bước:
"Trương Hộc, tôi gọi điện thoại cho cậu mấy lần, sao không nghe máy?"
Trương Hộc không nói, yên lặng một chút, quay người đi vào trước, câu nói vừa dứt:
"Không nghe... Nếu như đã đến, vậy thì vào đi..."
"Tôi..."
Đông Lôi nhìn vào trong sân một vòng, lại nhìn thấy hai người đàn ông khoảng ba mươi mấy tuôi, dáng người cao lớn, anh mắt đang tỏa sánh nóng bỏng nhìn vào cánh cửa, nguyên một đám có khuôn mặt hung ác, nhìn sao cũng cảm thấy có gì đó là lạ:
"Tôi không vào, cậu có thể ra ngoài..."
Sau lưng, lôi Lâu đẩy cô một cái khiến cô lảo đảo ngã đụng phải đi vào, lúc ổn định bước chân, cánh của phía sau cũng khép lại.
"Hóa ra cô là Đông gia Thất tiểu thư a... vợ của Thần Huống?"
Lời này, nhất thời làm tóc gáy Đông Lôi đều bị dựng lên:
Trương Hộc biết rõ thân phận của cô, nhưng cậu không phải loại người thích nói nhiều về chuyện của người kháci, sẽ không nói ra, vậy làm sao bọn họ biết rõ bối cảnh phía sau cô?
Mới nghĩ như vậy, đột nhiên hai người đàn ông đứng canh giữ ở cửa dùng sét đánh bước lên, giữ chặt hai tay của cô.
Cô giẫy giụa tránh thoát, không khỏi thốt lên:
"Mấy người muốn làm gì? Buông tay..."
Trời ơi, chuyện gì đang xảy ra đây?
Trương Hộc rõ ràng dẫn một nhóm người, trói cô lại?
Chuyện này, thật làm cho người ta khiếp sợ.
"Buông cô ấy ra! Không được làm cô ấy bị thương!"
Trương Hộc nặng nề khiển trách một tiếng.
Có người ngăn ở trước mặt Trương Hộc, ý muốn ngăn cản cậu cứu người.
Xem ra, cậu ấy cũn không giống chủ mưu?
Đông Lôi ngây người, suy nghĩ một chút, nghỉ không ra bí mật cất giấu phía sau, ánh mắt chậm rãi di động, rơi xuống trên người Lôi Lâu, không hề giãy giụa vô ích nữa, chỉ tỉnh táo hỏi:
"Lôi Lâu, cậu có ý gì?"
Người này vẫn bình tĩnh mỉm cười, bình tĩnh nhìn bạn học được hắn dẫn về đang bị người trói tay lại không thể động đậy.
"Chú của tôi muốn gặp cô... Đông Thất tiểu thư..."
Một câu, biểu lộ tất cả sự thật:
Cuộc gặp gỡ bắt ngờ hôm nay, cũng không phải chuyện ngẫu nhiên, nó do người khác sắp đặt trước.
Nhưng cô không hiểu, bình thường mình và Lôi Lâu này cũng không trở mặt, sao hắn lại tính toán dỡ thủ đoạn với cô?
"Tôi không biết chú của cậu!"
Giọng của cô lạnh lùng.
Lôi Lâu nhếch miệng cười:
"Chú tôi biết cô là được rồi!"
Hai tay bị giữ rất đau, cô cắn môi, trợn to đôi mắt, lạnh lùng trừng hắn:
"Làm như vậy, cậu cảm thấy thích hợp sao? Lôi lâu, đây là khung bang. Cậu có thể trả giá trách nhiệm phát luật!"
"Tất cả mọi chuyện đã xảy ra, sau này hãy nói... Mời..."
Đông Lôi bị bắt giữ, cô nhìn thấy sắc mặt Trương Hộc vô cùng âm trầm, lúc đi qua trước mặt anh, cô vội vàng hòi:
"Trương Hộc, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Trương Hộc im lặng một chút, mới nói:
"Nơi này là cứ điểm của Ngôi Bang. Cậu yên tâm, tạm thời cậu không có nguy hiểm, bọn họ không để ý tới cậu đâu..."
Nghe vậy, cô hít một hơi lạnh.
Cứ điểm Ngôi Bang?
Trời ơi, cô khoog nghỉ tới rõ ràng rơi vào ổ sói rồi.
...,, cậu ấy nói tạm thời không có nguy hiểm là có ý gì?
Lực chú ý không ở trên người cô, có ý gì?
Cùng thời gian, trong căn nhà nhỏ, hai người đàn ông mặc áo khoác đen đi ra, bọn họ rất cao,khoảng chừng 1m9, đầu tóc trắng xóa, khí thế khinh người, tuổi khoảng chừng bảy mười tám mươi, rát có hương vị lão đại hắc bang.một cao một thấp ánh mắt hung ác.
Lúc đi xuống, hai người rất cung kính khom người về phía Trương Hộc, người cao nói ra:
"Hộc thiếu, kế hoạch sớm đã bắt đầu rồi, chúng tôi chỉ làm việc theo mệnh lệnh của Diệp lão đại. Còn chuyện có làm Thất tiểu thư bị thương hay không, thì phải xem tình huống rồi."
Sắc mặt Trương Hộc lạnh lùng, ánh mắt lập loè khó nói nên lời, cũng không biết đang suy nghĩ?
Người trọc đầu sờ lên cái đầu bóng loáng của mình, vòng quanh Đông Lôi một vòng, trong miệng chậc chậc chậc nói:
"Tướng mạo, đầu óc, điển hình là một gối thêu hoa, azz, tôi nói, lão Đỗ, sao tôi không hiểu nổi Thần Huống sẽ kết hôn với người phụ nữ này... Ông biết không? "
"Chuyện tình cảm nếu có thể nói rõ thì hôm nay chúng ta không xuất hiện ở đây!"
Tóc trắng nói, giọng nói có chút cảm khái, đến gần, nhặt túi xách Đông Lôi làm rớt dưới đất, lấy điện thoại của cô ra, trực tiếp tắt máy.
Rồi sau đó, ông ta cầm trên tay nghĩ gì đó, mới đưa mắt nhìn về phía cô, nói:
"Đông Thất tiểu thư, thất lễ! Hôm nay mời cô tới, cũng không có ác ý, chỉ cần cô ngoan ngoanc hợp tác với chúng tôi, cô sẽ được an toàn, thời gian này sẽ như thiên đường, nếu cô không chịu hợp tác, người, Ngôi Bang chúng tôi, nổi tiếng lòng dạ độc ác. Đến lúc đó đừng trách chúng tôi ra tay vô tình. Chuyện giải phẩu người không phải chỉ có người học y mới biết, chúng tôi rất am hiểu chuyện đó..."
Từ ngữ nồng đậm uy hiếp, làm cho người ta sợ hãi.
Đông Lôi mất tích, tâm trạng Thần Huống rất bực bội.
Cô gặp chuyện không may, anh là người chịu trách nhiệm.
Ngày hôm qua, anh nên trông chừng cô ấy, hoặc dán cô dính vào thắt lưng của mình, anh đi đâu thì cô đi đến đó mới đúng. Biết rõ mấy ngày nay tình huống thành phố Đồng Lăng vô cùng phức tạp, còn bỏ mặc cô, không nên!
"Đây không phải lỗi của cậu! Đừng tự trách!"
Đông Đình Phong an ủi anh.
Sauk hi nhận được điện thoại, anh và Đông Đình Phong cùng với Hoắc Khải Hàng, ba người gom lại cùng nghiên cứu chuyện này.
Hoắc Khải Hàng cảm thấy: "Đối phương bắt người lâu như vậy, mới liên lạc với chúng ta, là muốn đánh vào tâm lý."
Dưới tình huống bình thường, sau khi biết người bị bắt cóc, người nhà sẽ sốt ruột hoản loạn, theo thời gian trôi qua, dần dần diễn ra càng kịch liệt, đến lúc đó lại gọi điện thoại cho người nhà, bọn bắt cóc muốn người nhà làm gì cũng được, rất dễ dàng buộc họ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Đông Đình Phong cho rằng:
"Tên Lôi Lâu này và Trương Hộc có quan hệ rất tốt, trong thời điểm mấu chốt này, đột nhiên xuất hiện bắt Lôi Lôi đi, điều này nói rõ Lôi Lâu tiếp cận Trương Hộc, bản thân cũng có động cơ.
"Động cơ này cũng không phải muốn giết chóc. Ngược lại giống như bảo vệ, có lẽ là theo dõi, ít nhất cho thấy, hắn vô hại.
"Tình huống bây giờ: 3h chiều hôm trước Trương Hộc đã mua vé máy bay tới thành phố Đồng Lăng.
"Tại sao cậu ấy lại xuất hiện vào lúc này, động cơ khó đoán.
"Có lẽ, sự xuất hiện của cậu ấy, có liên quan với việc Lôi Lôi mất tích.
"Tôi nghĩ, quan hệ của Lôi Lôi và Lôi Lâu rất bình thường, ngược lại Trương Hộc lại thân với cô ấy, có thể Lôi Lâu đã lợi dụng Trương Hộc dẫn người đi rồi bắt cóc hay không?"
Thần Huống cho rằng, khả năng rất lớn.
Nhưng vấn đề là Lôi Lâu phải kéo Trương Hộc đến trong lúc này?
Có phải Diệp Chính Vũ đã chết hay không, trong bang có người dã tâm bừng bừng, sợ có người gây phiền phức cho Trương Hộc, cho nên muốn giết người đó trước, sau đó có thể để cậu ấy vô tư ngồi lên vị trí kia?
Nhưng nếu như vậy họ bắt Lôi Lôi làm cái gì?
Chẳng qua đơn giản muốn trả thù?
Không giống!
Nếu thật trả thù, bây giờ sợ Lôi Lôi sớm bị giết, gửi về cho họ rồi...
Hoặc là, bọn hắn muốn lấy Lôi Lôi trao đổi những người phạm tội bán thuốc phiện bị tạm giam kia?
Nhưng, trực giác nói cho anh biết, khả năng này vô cùng nhỏ.
Thần Huống không dám để cho người ta đi thăm dò hoàn cảnh gặp mặt khu tây, chẳng qua bắt đầu dùng định vị vệ tinh, đã tiến hành đánh giá sơ bộ khu vực này.
Sau khi thương lượng, bọn họ có kế hoạch:
Thần Huống mang theo Quan Lâm một mình đi gặp, Đông Đình Phong thì dẫn người mai phục bên ngoài, bí mật giám sát để viện binh, mọi chuyện bên trong thì để Thần Huống tự mình dẫn đội ——
8h tối, một số điện thoại công cộng ở Quỳnh Thành xuất hiện ở trên điện thoại di động của Thần Huống, sau khi nghe máy, bên trong truyền đến giọng nói của một người đàn ông xa lạ:
"Địa điểm thay đổi, chín giờ, gặp mặt gần nhà máy điện ở khu nam. Nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng dẫn theo những người khác. Nếu không hậu quả tự biết."
Đối với sự thay đổi này, Thần Huống cũng chẳng ngạc nhiên, những phần tử liều mạng này, một khi làm chuyện gì, đều hung ác cẩn thận.
"Tôi muốn nghe giọng của vợ tôi!"
"Thần phu nhân cũng không ở bên cạnh tôi!"
"Anh có thể nghĩ cách để cho tôi nghe được, chỉ khi thấy người sống tôi mới biết tính mạng của cô ấy không có bị đe dọa."
"Thần phu nhân không có việc gì!"
"Xin lỗi, tôi không nghe tiếng vợ tôi, tôi sẽ không đến đó! Cho anh hai phút sắp xếp thời gian!"
Rất khốc cúp máy.
Điều này khá nguy hiểm, nếu lỡ đối phương hung ác quyết tâm, Đông Lôi có thể bị chịu tội.
Nhưng Thần Huống vẫn muốn mạo hiểm thử một lần, chẳng qua cảm thấy đối phương rất có thành ý với lần gặp mặt này. Có lẽ anh có thể mượn cơ hội, nói điều kiện một chút.
Không đợi khoảng hai phút, đối phương gọi điện thoại tới đây lần nữa:
"Đợi chút..."
Cũng không biết người nọ làm gì, một lát sau, trong điện thoại truyền đến giọng nói Đông Lôi thét lên:
"Tên điên, rốt cuộc mấy người muốn làm gì?"
"Nói chuyện! Nói cho Thần Huống: Tôi còn sống..."
"Anh.. Thần? Cuối cùng mấy người có ý gì?"
Đột nhiên cô tranh chấp với họ, chợt thay đổi giọng nói:
"Anh Thần, anh đừng tới đây, ngàn vạn lần đừng tới đây. Em không sao, bay giờ em đang ở cùng... A......"
Âm thanh bị gián đoạn.
Thần Huống nhíu mày, trong lòng cân nhắc, cô ấy muốn nói ở cùng với ai?
Trương Hộc sao?
Lúc này, Đông Đình Phong và Thần Huống ngồi cùng một chỗ, cũng nghe được nội dung cuộc nói chuyện, đôi mắt thâm trầm chợt híp lại thành một đường tuyến, trầm thấp hỏi một câu:
"Tử Tuần, cậu có cảm giác gì hay không?"
"Cái gì?"
Anh quay đầu hỏi.
"Có những lúc chúng ta cho là chúng ta tính kế đối phương, lại không nghĩ tới sớm đã bị đối phương tính kế ngược lại!"
Đông Đình Phong trầm ngâm một chút nói:
"Diệp Chính Vũ là một con cáo già. Muốn cho hắn lật thuyền trong mương, đây chính là một việc khó. Lúc này, cậu có cảm giác hay không hắn ta lật có chút bất công..."
Thần Huống nghe vậy, ánh mắt chuyển động, đúng là như thế!
Nhưng việc này có thể nói rõ cái gì đây?
9h tối, Thần Huống đẩy Quan Lâm đang ngồi ở trên xe lăn xuất hiện ở nhà máy điện hoang phế.
Cánh cửa chống trộm, từ bên trong lấy ra cái chốt.
Lúc này, cảnh ban đêm dần dần dày đặc hơn, bốn phía một mảnh im lặng hoang vu, gió nhẹ nhàng khoan khoái, hơi lạnh.
"Sợ sao. "
Thần Huống nhìn xung quanh một vòng, trong đây chỗ trống rất nhỏ, trong xưởng hoang này có một số cây lớn to đùng đứng sừng sững trong bóng đêm: Dễ dàng phòng thủ, nhưng khó tấn công.
Nhìn xong, nhân lúc ánh trăng nhàn nhạt, anh trầm thấp hỏi Quan Lâm.
Sắc mặt cô ta tái nhợt, ngày thứ ba sau khi phẩu thuật, thật sự không nên bôn ba lao lực mạo hiểm như vậy, nhưng vì Đông Lôi, anh không thể không làm như vậy.
"Không sợ, anh sẽ bảo vệ em, không phải sao?"
Cô ta vén lên những sợi tóc mai bị gió thổi bay, trong giọng nói đầy tín nhiệm.
Anh nhất thời không lên tiếng.
Rất nhiều năm trước, anh từng nói với cô: Anh sẽ bảo vệ cô ta cả đời.
Nhưng sau đó, bọn họ đường ai nấy đi.
12 năm sau đoàn tụ, anh lại kéo theo cô đi cứu một người phụ nữ khác.
Cảm giác này rất phức tạp.
Anh không thể để cho Đông Lôi gặp chuyện không may.
Quan Lâm thấy anh không nói, nhìn vào đầu ánh trăng, không khỏi hỏi:
"Thần Huống, anh còn yêu em không, bây giờ em rất muốn biết: Tình cảm của anh với Đông Lôi là gì?"
Cuối cùng, cô ta cũng hỏi được rồi.
Trước khi hỏi, cô ta rất có lòng tin.
Nhưng sau khi hỏi trong lòng cô ta bất an, cùng với không xác định.
Trùng hợp một luồng gió thổi trúng nhánh cây bên đường xào xạc, vô tình lấn áp câu hỏi của cô.
Dường như anh không có nghe rõ, đi trong chốc lát mới dừng lại hỏi:
"Cái gì? Em nói gì?"
Giọng nói có chút hàm hồ.
"A, không có gì..."
Cô ta không hỏi lại.
Trong khoảng thời gian ngắn, cô ta mất đi dũng khí xác nhận.
Bây giờ mối quan hệ: Anh và Đông Lôi là vợ chồng, nhưng cô ta là vợ của người khác.
Hỏi như vậy, hình như có chút không thích hợp.
Thần Huống thật ra nghe rõ, nhưng anh cố ý như không nghe gì.
Chuyện này rất khó trả lời.
Nói không yêu, có vẻ như vẫn còn quan tâm.
Nói yêu, sao có thể nói yêu đây?
Anh là người có vợ...
Hơn nữa, chỉ cần anh vừa nghĩ tới tình cảnh nguy hiểm của vợ, tâm tình của anh vô cùng nóng nảy.
Đúng vậy, rất nóng nảy!
Hai người phụ nữ, trong lòng cán cân nghiêng, ai nhẹ ai nặng?
Nhất thời, anh không thể nói được.
Đây thật sự bởi gì mấy ngày qua, có rất nhiều chuyện, anh cũng không có thời gian nghĩ tới.
Đẩy xe lăn, đi về phía bắc, bánh xe nghiền chạm mặt đất, có âm thanh răng rắc nho nhỏ phát ra.
Dọc theo đường đi vào cửa, đi qua một tòa cao ốc sụp đỗ, cùng với một tòa xưởng phế, sau đó là một vườn cây, trong không khí tỏa ra mùi thơm hoa quế, gần đó có cây quế.
Đột nhiên, có hai bóng dáng từ chỗ tối vọt ra, một trước một sau tấn công tới gần, tốc độ vô cùng nhanh.
"Phó Thủ tướng rất đúng giờ!"
Một người trong đó thản nhiên nói.
Ánh sáng rất mờ, dường như ánh trăng cũng khiếp sợ, trốn trong tầng mây, làm cho người ta không nhìn thấy khuôn mặt của đối phương.
Thần Huống từ trong túi tiền lấy ra cái đèn pin đồng nhỏ, chiếu sáng về phía đối phương, có thể thấy rõ mặt đối phương:
Là một lão già tóc bạc, tuổi cũng đã sáu bảy mươi tuổi, nhưng tinh thần lại khỏe mạnh, gương mặt hồng hào phơn phớt, xem ra hẳn là một người sống an nhàn sung sướng. Có điều, trên mặt lộ rõ tính dám chơi dám liều như người trẻ.
Đối mặt với ánh sáng đột nhiên xuất hiện, người này cũng không có lấy tay che giấu khuôn mặt, cứ tùy ý bị họ nhìn.
"Ông,..ông... là Đỗ trưởng lão!"
Quan Lâm khi nhìn khuôn mặt của người nọ, lắp bắp kinh hãi, sắc mặt hơi đổi:
"Sau ngài.. ngài ở Đông Ngải Quốc?"
Cô ta giật mình nói, sau đó sửa đổi xưng hô.
Tâm tình của Thần Huống lạnh hơn phân nữa.
Lúc trước nghe Quan Lâm nói tới, Ngôi Bang tổng cộng có sáu Đại trưởng lão, trong đó có ba nhân vật hạng nhất, tác phong tà môn ma đạo, người trong hắc đạo, đều kiêng kị bọn họ, hai người khác phản cảm với việc bán thuốc phiện, tính cách tương đối thẳng thắn chính trực, còn có một người đức cao vọng trọng, nhưng đã lui vào trạng thái ở ẩn.
Lúc này trong quá trình Đồng Lăng tiêu diệt bọn buôn thuốc phiện, ba người trưởng lão kiếm lợi nhuận từ thuốc phiện, đều bị bắt lại, bây giờ đang trong phòng giam ở Đông Ngải; hai người khác thì cư trú ở hải ngoại, rất ít can thiệp mọi chuyện ở nước; còn vị ẩn cư kia, đã nhiều năm đóng cửa không bước ra ngoài, đang an hưởng tuổi già với con cháu.
Mà lúc này, người đàn ông đứng trước mặt bọn họ chính là Đỗ Thiên Đức, người trưởng lão đã ẩn cư của Ngôi Bang.
"Diệp phu nhân quả nhiên có trí nhớ rất tốt, 22 năm trước gặp mặt một lần, không thể tin được cô còn nhớ rõ bộ xương gìa này của tôi... Thật sự rất đáng quý..."
Người nọ nhàn nhạt tiếp một câu, xác nhận suy đoán của cô ta.
Một cảm giác bất an khó hiểu dâng lên trong lòng Quan Lâm, theo cô ta biết, người này và Diệp Chính Vũ không ngồi chung bàn, lúc này sao ông ta lại ra tay quản chuyện của hắn?
Thật kỳ lạ.
Quan Lâm vô cùng chán ghét ông kêu cô ta là Diệp phu nhân, nhưng sự thật đúng vậy cô ta vẫn là vợ của Diệp Chính Vũ trên mặt pháp luật.
Không thể đắc tội lão già này, cô ta chỉ có thể mỉm cười,
"Qủa thật rất nhiều năm không gặp, nhưng Đỗ lão vẫn như trước, Quan Lâm không có năng lực gì, nhưng trí nhớ lại tốt hơn người bình thường một chút, đương nhiên có thể nhận ra ngài. Chẳng qua là Quan Lâm nhớ ngài cũng không quan tâm đến những chuyện trong bang, chuyện Ngôi Bang kinh doanh thuốc phiện, càng là giơ hai tay phản đối, lúc này sao ngài lại nhúng tay vào chuyện của Ngôi Bang? Qủa thật có chút ít ngoài ý muốn..."
Đỗ Thiên Đức ngoài cười nhưng trong không cười, nụ cười giảo hoạt giống như hồ ly, có chút châm chọc:
"Nghe giọng nói của Diệp phu nhân, dường như rất không hy vọng thấy tôi..."
Nếu như muốn để cho Trương Hộc tiếp chưởng Ngôi Bang, đến lúc đó phải mời người này ra, mới có thể chấn áp những người trong Ngôi Bang. Vị Trưởng lão này, năng lực mạnh, không cách nào tưởng tượng.
Quan Lâm im lặng nhìn, mỉm cười định nói tiếp, Đỗ Thiên Đức đã vượt lên trước nói:
"Mọi người đều nói một ngày ân ái vợ chồng trăm năm, Diệp phu nhân có thể tàn nhẫn, trở mặt vô tình, phản bội, cái gì cũng làm ra được... Tuyệt tình tuyệt nghĩa như vậy, người Ngôi Bang không ai có thể phân cao thấp, cũng khó trách không muốn thấy lão già này..."
Giọng nói đầy mỉa mai cuối cùng làm Quan Lâm trầm mặc lại, trong lòng cô ta lại rất ngạc nhiên:
Thật sự khó hiểu, sao Đỗ Thiên Đức lại ra mặt cho Diệp Chính Vũ?
Cũng may đầu não cô ta còn sống, suy nghĩ nhanh chóng chuyển vòng, nói:
"Những chuyện đó, quả thật đã xảy ra, Đỗ lão, chuyện trên đời này, đúng hay sai, thường thì không ai nói trước được.
"Có một số việc ở Ngôi Bang nhìn như bình thường, trên thực tế là chuyện mười phần sai.
"Ví dụ như buôn bán thuốc phiện, trong Ngôi Bang chỉ chú ý tới thuốc phiện kiếm được nhiều tiền, nó chỉ là một hàng hoá, chỉ là một cách kiếm tiền, mà không nghĩ tới thuốc phiện này có thể hại rất nhiều người.
"Trước kia ngài từng phản đối buôn bán thuốc phiện, bởi vì vấn đề này bỏ mặc mọi chuyện.
"Trên vấn đề pháp luật, tôi tự nhận không làm sai.
"Tôi chỉ làm chuyện Đỗ lão muốn mà không làm.
"Từ góc độ nhìn của Ngôi Bang, có lẽ tôi vô tình vô nghĩa; từ quốc gia nhìn thấy thì tôi vì dân trừ hại. Ngài nói tôi tuyệt tình tuyệt nghĩa, tôi không phục.
"Hơn nữa nói về tình cảm tiêng tư, tôi thừa nhận, Diệp Chính Vũ quả thật đối xử với tôi rất tốt, từ nhỏ đến lớn, tôi đã chịu nhiều ân huệ từ hắn.
"Nhưng đồng thời, ngài cũng không có thể chối bỏ, là hắn khư khư cố chấp, phá hủy cuộc đời tôi.
"Hại người Ngôi Bang không nên tồn tại, hại cuộc đời của tôi, Diệp Chính Vũ cũng không nên sống ở trên đời này.
"Mỗi người đều có quyền sinh tồn, tôi vì để sống tốt hơn, buông tha một đời người, đây là lựa chọn sáng suốt.
"Ngài nới tôi tuyệt tình tuyệt nghĩa, tôi làm vậy là tuyệt tình tuyệt nghĩa rồi hả?
"Theo tôi thấy, đó là một việc tự cứu bản thân mình.
"Đỗ lão, hôm nay chuyện Ngôi Bang, tất cả đều kết quả tôi tính kế cẩn thận, xin ngài đừng liên lụy người vô tội. thả Đông Lôi đi, nếu ngài muốn xả giận cho Diệp Chính Vũ, thì hãy tìm tôi. Lúc đó mới phù hợp với tác phong của ngài."
Lời nói này, giọng nói có lực, vẻ mặt đạo đức, một câu cuối cùng, càng cho thấy cô ta là một người có tình có nghĩa, người phụ nữ dám chơi dám chịu.
Đỗ Thiên Đức nghe xong, cười nhạt một tiếng:
"Muốn tôi thả Đông Lôi, không khó, chỉ xem phó Thủ tướng lựa chọn như thế nào thôi."
Đúng hay sai, quả thật không ai nói được. Vốn, chuyện trong bang, ông sẽ không xen vào nữa, chuyện giữa vợ chồng họ, ông càng không muốn xen vào.
Nếu như không phải nhận ủy thác của người, hôm nay ông có lẽ còn ở bên ngoài nghỉ ngơi. Nhưng hôm nay, ông đã đáp ứng người kia, nhất định phải xử lý chuyện này cho thỏa đáng...
Ông vỗ tay, tiếng vỗ tay vang dội, lập tức, từ phía sau rừng cây lại nhảy ra bốn người, vây quanh hai người bọn họ.
Đỗ Thiên Đức lạnh giọng phân phó một tiếng:
"Dẫn người vào!"
Trong bóng đêm đen tối, Thần Huống thấy một người đàn ông, dùng tay ra hiệu "Mời".
Lần đi có lẽ rất nguy hiểm nhưng anh cũng không nói gì, phối hợp với người kia đi về phía nhà xưởng hoang.
Chỉ một lát đã đi vào bên trong, mảnh vải cuộn thuận theo bị kéo xuống, trong phòng, đưa ra một bàn tay không thấy được năm ngón, một mảnh đen tối.
Lúc này, đột nhiên ngọn đèn sáng rõ, ánh sáng mãnh liệt chiếu vào, làm ánh mắt không thích ứng được, họ không khỏi nheo mắt lại
Sau mấy giây, một lần nữa mở mắt ra, Thần Huống thấy một người trẻ tuổi đứng xa mười mét, đang cầm một cây súng chỉa vào đầu Đông Lôi, miệng cô bị dán băng keo, hai tay bị trói ngược lại, đôi mắt xinh đẹp lóe lên ánh sáng phức tạp, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm anh và Quan Lâm.
Thần Huống trước tiên nhìn kỹ trên người Đông Lôi vài vòng, rồi sau đó, lại đánh giá người đàn ông kia.
Anh nhận ra người này, lúc trước Lô Hà gửi tư liệu vào hòm thư của anh, không ai khác, chính là Lôi Lâu.
Thần Huống không có đặt lực chú ý quá nhiều ở trên người bọn họ, rất nhanh đã bị toàn cảnh là lụa trắng thu hút rồi.
Đây là lối vào nhà máy điện.
Tất cả cửa sổ bị niêm phong, cho nên, bên ngoài nhìn vào không thấy ánh sáng, lụa trắng được treo xuống bốn phía.
Bảy tám người đàn ông áo đen, đứng gần đó, sắc mặt ngưng trọng.
Một bức tường chặn tầm mắt của bọn họ, hai bên tường, có hai luồng cửa, có thể đi đến bên trong, trong cửa có chút ánh sáng.
Bên cạnh, được xếp đầy vòng hoa, từng người một đều cảm thấy bi thương.
"Diệp Chính Vũ đã chết?"
Đây là phản ứng đầu tiên của Thần Huống, giọng nói rất ngạc nhiên.
"Phải, như mấy người mong muốn, Tiểu Diệp đã chết!"
Đỗ Thiên Đức đi tới, ánh mắt gắt gao chăm chú vào trên người Quan Lâm.
Quan Lâm ngây ngốc một chút, sau đó cảm thấy đại não trống rỗng.
Diệp Chính Vũ đã chết?
Có thật không?
Từ sắc mặt nặng nề của Đỗ Thiên Đức, tuyệt đối không giả.