Bốn mươi phút sau, Đông Đình Phong đã có mặt ở biệt thự Ngự Cung, bảo vệ vừa nhìn thấy chiếc xe quen thuộc lập tức cho qua.
Mọi người đều biết số 10, biệt thư Ngự Cung là nơi Đông tiên sinh dành riêng cho An gia, An gia nhờ Đông tiên sinh nâng đỡ mà trở lại như xưa. Và ai cũng rõ, An Na là người tình bên ngoài của Đông tiên sinh.
Bước vào cửa lớn, An Đức, cha của An Na đang đứng đón hắn, khuôn mặt đầy vẻ áy náy:
“Thật ngại quá. Muộn như vậy rồi vẫn còn phiền đến cháu.”
“Không sao. Có cần phải lập tức đưa đến viện kiểm tra không?”
Đông Đình Phong ôn tồn hỏi: “Vẫn cần làm phẫu thuật. Nhưng gần đây, tình trạng ngất xỉu của cô ấy lại thường xuyên tái phát, hay là chúng ta nên hỏi ý kiến chuyên gia, mặc dù cháu biết bác gái là bác sĩ tim mạch nổi tiếng, nhưng tập hợp tất cả lại khéo khi lại tốt hơn cho Tiểu An. Quả thật cháu không muốn nhìn thấy cô ấy chịu đau mỗi lần phát bệnh.”
“Ừ, ta và mẹ An Na cũng nghĩ như vậy, nhưng phải làm phiền Tiểu Đông hỗ trợ liên lạc với bác sĩ Mike để hội chuẩn cho An Na, đợi tình trạng của nó ổn định hơn thì nhất định phải làm phẫu thuật.”
“Mike hôm nay đã đến Ba Thành, như vậy đi, kể từ ngày mai hãy để An Na ở bệnh viện! Bắt đầu tiếp nhận kiểm tra trước khi phẫu thuật...”
“Nếu được như vậy thì thật tốt!”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đến phòng của An Na, đúng lúc An phu nhân từ bên trong đi ra, vừa nhìn thấy Đông Đình Phong liền mỉm cười, gọi vọng vào trong:
“Na Na, Tiểu Đông đến rồi! Mẹ ra ngoài chuẩn bị cho hai đứa ít hoa quả!”
Vợ chồng An Đức rất biết điều, mỉm cười thay họ đóng cửa lại.
Trên giường, khuôn mặt đó mỉm cười.
“Thấy thế nào?”
Đông Đình Phong ngồi xuống bên giường, hôn nhẹ lên trán An Na, vô cùng phong độ.
“Nhìn thấy anh, em không cần thuốc cũng khỏi. Phong, lúc nãy hôn mê, khi tỉnh dậy em rất sợ, sợ rằng nếu em nhắm mắt thì sẽ không thể thấy anh!”
Ánh mắt An Na lấp lánh, mỉm cười ngọt ngào, đổ nhào về phía hắn, khi ôm hắn, cô ngửi thấy mùi hương phản phất của phụ nữ, toàn thân trở nên cứng nhắc, nhớ tới lúc nãy vừa gọi điện cho hắn có nghe thấy tiếng phụ nữ, trong lòng không hiểu sao có chút căng thẳng.
Cô biết hôm nay hắn đến trường đón con trai, mỗi tuần, bất luận bận thế nào hắn đều bỏ chút thời gian đến đón con, hôm nay cũng không phải ngoại lệ. Nhưng hôm nay hắn còn mang theo vợ.
Mặc dù cô biết người phụ nữ kia, cho đến bây giờ hắn vẫn không động tâm, nhưng chỉ cần nghĩ bọn họ sẽ ở cùng nhau mà tim cô lại đau đớn. Nó khiến cô khó chịu đến ngất đi. Sau khi cô tỉnh lại, thấy sắc mặt nhợt nhạt, mẹ cô liền gọi điện cho Đông Đình Phong, không lâu sau hắn bắt máy, rồi còn nói muốn đến thăm cô nên cô rất vui vẻ.
Nhưng, mùi hương trên người hắn khiến cô cau mày.
Cô cắn môi ngẩng đầu lên, bất đắc dĩ nhìn hắn. Cô biết hắn bên ngoài bạn gái không kể, nhưng khi hắn đến thăm cô, trên người chưa bao giờ mang theo mùi hương của người phụ nữ khác.
“Trên người anh có mùi nước hoa phụ nữ!”
Cô nhẹ nhàng nói, giọng nói có chút u buồn.
“Phải sao?”
Đông Đình Phong giật mình, chạy đến đỡ cô ngồi dậy, ngửi ngửi hai cánh tay, thật sự có một mùi nhàn nhạt của nữ nhân đó trên người hắn. Nhưng hắn không giải thích gì. Đến sô-pha cạnh giường ngồi xuống.
“Miệng của anh làm sao vậy?”
Cô nhìn thấy vết thương do bị cắn trên môi hắn.
Sắc mặc An Na trở nên trắng bệch, hắn và Hàn Tịnh đã làm cái gì?