Chiếc còng tay mang đứa cháu ngoại của Đông gia đi ra, bên trong phòng khách, tất cả đã trở về tĩnh lặng, chỉ còn tiếng “tích tắc” của đồng hồ.
Đông Đình Phong đảo mắt nhìn xung quanh, chỉ cần tưởng tượng ra cảnh 6 năm trước diễn ra trong căn phòng này mà mi tâm hắn không cầm được nhíu lại. Nói cho cùng tất cả cũng tại là hắn hại Hàn Tịnh. Là hắn không chăm sóc tốt cho cô. Cứ tưởng rằng đưa cô vào nhà tổ thì cô sẽ an toàn, nhưng lại không nghĩ rằng, cô lại bị tổn thương như vậy.
Hắn hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, may là hắn đã quen với việc nhìn thấy những biến đổi kinh hãi, nhưng đối mặt với chính nơi xảy ra chuyện khốn nạn đó, trái tim vẫn cảm giác như bị bóp nghẹt, rất lâu sau mới có thể bình tĩnh.
5 năm, cuối cùng nhưng băn khoăn trong suốt 5 năm này cũng được lý giải, chỉ là sự thật quá chi tàn nhẫn.
Đông Đình Phong đứng đó rất lâu, sau đó tiến về chỗ có vệt máu trong phòng, từng đợt sóng cảm xúc trào về trong hắn, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người cô vợ giả mạo kia.
Cô lằng lặng nằm trên ghế sô pha, lúc nãy Trần Tụy đã rìu cô lên đây, đầu cô gối lên thành ghế, mái tóc đen óng mượt mà, đôi mắt nhắm nghiền, hai gò má xinh đẹp, sớm đã bị dược tính của thuốc mê làm cho ngất đi.
Hắn bước lên, xem xét lại, nghĩ tới đoạn video lúc nãy, Tống Minh Hạo học võ, nhưng người phụ nữ này vẫn phản kháng được mấy lần vô cùng mạnh mẽ, có lẽ cô cũng hiểu một số thủ thuật chiến đấu.
Nữ nhân này rốt cuộc từ đâu đến?
Đối diện với tình huống kinh hãi như vậy vẫn không để lộ chút hoảng loạn, hơn nữa còn khiến Tống Minh Hạo bị thương.
Người bình thường không thể có được bản lĩnh như vậy!
Nói thật, nếu là người bình thường thì làm sao có gan giả mạo làm vợ hắn!
Rốt cuộc đây là hành vi có tổ chức chi phối hay chỉ là của một mình cô?
Nhiều ngày như vậy, cô cũng không có bất cứ biểu hiện nào khả nghi hay gây rối, và hắn cũng không thể điều tra ra lai lịch của cô.
Đúng, thông tin giả mạo của cô được làm quá hoàn mỹ, dù cho có điều tra cũng không ra, đây quả thực có chút khó tin.
Đông Đình Phong suy nghĩ rất lâu, nhưng nghĩ không ra nguyên do, liền không muốn nghĩ nữa. Sau đó ôm lấy cô lên, trực tiếp bế vào phòng mình. Bởi lẽ chỗ này quá dơ bẩn, hắn không muốn để cô ở lại đây.
Ngăn cách bởi một hành lang là phòng của hắn.
Cánh của mở ra, hắn tiến vào, người phụ nữ này đang ngả đầu vào vai hắn, mái tóc đen bóng, thuận theo chiều xõa xuống dưới, đong đưa, giống như dòng nước nhẹ nhàng bồng bềnh.
Trong phòng, Đông Lục Phúc đang chống gậy ngồi trên ghế sô pha, hai mắt nhắm nghiền, mi tâm nhíu chặt, vẻ mặt đau xót, trên trán hằn sâu những nếp nhăn, thoáng cái dường như đã già đi mấy tuổi. Bất luận là người nào gặp chuyện như vậy cũng đều bị đả kích nặng nề. Huống chi ông đã từng bảo vệ Tống Minh Hạo, thực sự không còn cách nào chấp nhận đứa cháu bại hoại gia môn này nữa.
Nhân cách phải méo mó bao nhiêu mới có thể nghĩ ra cách trả thù như vậy?
Thật khó có thể tưởng tượng được.
“Ông nội!”
Hắn đứng vững, ôn nhu gọi một tiếng, trong lòng cũng biết ông đang rất khó chịu.
Không riêng gì ông nội bị tổn thương, đến ngay cả hắn cũng cảm thấy đau lòng. Từ nhỏ đến lớn, tình cảm anh em nhiều năm như vậy, đâu phải trò đùa!
Anh ta rốt cuộc đã hận hắn nhiều thế nào mà lại âm thầm hại người vộ tội như vậy?
Đông Lục Phúc mở mắt ra, nhìn thấy đứa cháu trai mình đang ôm cháu dâu đứng trước mặt, trong ánh mắt đau thương lộ ra vẻ quan tâm, đứng dậy, nhìn đứa trẻ này đang ngủ mà đau xót thêm vài phần:
“Tịnh Tịnh không sao chứ?”
“Không sao ạ!”
“Vậy thì tốt! Vậy thì tốt... Tên súc sinh kia... Aizz...”
“Ông nội, ông đã đồng ý với cháu, bất luận kết quả ra sao, bất luận kẻ sa lưới là kẻ nào, ông cũng không tức giận mà!”
Nói là nói như vậy, nhưng một khi gặp phải chuyện này thì ai có thể giữ bình tĩnh được chứ?
Con người chứ không phải con vật.
Bởi vì có tình nên mới bị tổn thương.
“Ta biết. Aizz... trước tiên cháu cứ đặt Tịnh Tịnh xuống cái đã!” Ngừng lại một lúc lại hỏi, “Cẩn Chi, trải qua chuyện này, cháu có còn muốn ly hôn nữa không? Ông biết, chuyện hôn nhân của cháu là do ông nhiều chuyện nên đã hại cả hai cháu. Trong chuyện này là do ông sai! Thế nhưng... Tịnh Tịnh thành ra như vậy, nếu thật sự ly hôn... nửa quãng đời về sau... Aizz...”
Lão gia kêu, đau đớn vạn phần.
“Ông nội, ông đợi cháu một chút!”
Đông Đình Phong biết lão gia quý Tịnh Tịnh, mong muốn vợ chồng bọn họ có thể hòa hợp, nhưng hiện tại hắn không thể nói cho ông biết rằng Hàn Tịnh đã chết. Nếu như vậy, chắc chắn ông sẽ không chịu được đả kích này.
Hắn yên lặng, phải đưa cô vợ giả mạo này vào phòng, đặt cô trên giường của mình, trước tiên hắn phải cởi chiếc áo ngủ của cô ra, bên trong chỉ còn chiếc váy ngủ bằng lụa, lớp da thịt bị lộ ra dưới ánh đèn chiếu vào vô cùng trắng mịn, mùi hương trên cơ thể cô lan ra khắp phòng của hắn. Hắn không thích trên người cô lưu lại mùi hương của Tống Minh Hạo mà lại ngủ trên giường của hắn.
Đứng cạnh đầu giường, hắn lằng lặng nhìn ngắm, nghĩ đến một chuyện: Giường của hắn chưa từng có người phụ nữ nào nằm lên. Đây là duyên phận sao?
Lúc đi ra, lão gia đang châm thuốc, tay cầm có chút run rẩy.
Đông Đình Phong nhìn thấy liền chạy tới dập điếu thuốc đó, rồi thẳng tay vứt vào thùng rác:
“Ông nội, bác sĩ nói ông không được hút thuốc!”
“Tiểu tử thối, có phải cháu càng lớn càng thích quản chuyện của ta không? Tính cách này thật giống ba của cháu, và càng giống ngũ cô cô của cháu!”
Thấy vậy, Đông Lục Phúc nhíu mày, xúc động nói một câu, có chút bất đắc dĩ. Trong lòng ông có chút lo lắng. Năm đó, từ lúc vợ ông rời bỏ cõi đời, ông rất ít khi hút thuốc. Nhưng hôm nay, trong lòng nóng như lửa đốt, nên muốn hút vài hơi, nhưng lại bị tên tiểu tử này ngăn cản.
Đông Đình Phong mỉm cười, ngồi xuống:
“Ông phải giữ sức khỏe cho mình. Cháu đã đồng ý với bà nội, thì phải chăm sóc cho ông thật tốt, chẳng lẽ ông lại muốn cháu nuốt lời.”
“Hứ, ta biết rồi, đừng có lấy bà nội cháu ra dọa ta.”
“Bởi vì những người khác đều không có tác dụng!”
“Được rồi, được rồi, không hút thì không hút. Ta sẽ giữ gìn sức khỏe. Cháu nói xem! Tiếp theo, cháu định làm gì? Ta nghe nói, cô gái An gia đó phải làm phẫu thuật ghép tim. Ta biết, trong chuyện này, cháu đã tốn không ít tâm sức để tìm được tim phù hợp với cô ta. Nhưng một khi phẫu thuật thành công, có phải là cháu... Chỉ là, Tịnh Tịnh cũng chịu khổ không ít.... Đình Phong, nếu thật sự cháu muốn ly hôn thì cũng không cần hỏi ý ông. Hai vợ chồng trải qua những ngày tháng vui vẻ hay lạnh nhạt thì chỉ họ mới biết. Cháu hãy tự mình xem xét đi!”
Quãng thời gian xa cách 6 năm, lại biết được Hàn Tịnh đã phải trải qua chuyện như vậy, ông biết, đứa cháu trai sạch sẽ này của ông, bất luận thế nào cũng không thể đón nhận được Hàn Tịnh, vậy nên bắt hai người họ miễn cưỡng sống cùng một chỗ thì tốt hơn nên buông tay, để cả hai có thể tìm được hạnh phúc, đây này có lẽ mới là chuyện nên làm.
“Ông nội, tạm thời cháu sẽ không nghĩ đến chuyện ly hôn!”
Đông Đình Phong lạnh lùng nói ra một câu.
“Tại sao?”
Đông Lục Phúc cảm thấy bất ngờ, cố gắng đáng giá lại cháu trai.
“Cháu còn hai chuyện chưa rõ. Đợi đến khi cháu có thể giải thích được tất cả mới tính đến việc có ly hôn hay không! Còn về phần đó là chuyện gì thì cháu mong ông đừng hỏi. Cẩn Chi chỉ muốn xin ông, nếu đến lúc cháu cần có sự giúp đỡ của ông thì mong ông đừng từ chối. Thời điểm đến, ông sẽ biết cháu đang làm gì?”
Một chuyện là về vấn đề thân phận của bà xã giả mạo, còn một chuyện khác cũng khiến hắn băn khoăn suốt 5 năm qua, đến nay hắn vẫn không tìm được bất cứ đầu mối nào.
Nếu hai chuyện này không điều tra rõ, hắn làm sao có thể để người phụ nữ này chạy dễ dàng như vậy được?
Đông Lục Phúc cau mày, cũng không hiểu hết tâm ý trong câu nói của hắn, nhưng ông có thể khẳng định một chuyện: Ngoài tên tiểu tử này ra thì chỉ có trời mới biết được chuyện của hắn.