Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 80-4



Những gì Ninh Mẫn biết về Đông Đình Phong cũng chỉ là qua mấy bài báo, nên từ những tin tức này cô chỉ biết một chuyện: Đông Đình Phong là một tên cặn bã không có đạo đức, vì vậy cô đối với hắn chỉ có cảm giác chán ghét.

Cái này trong tâm lý học gọi là “ấn tượng đầu tiên”.

Vậy nên khi đại não nhận được một nguồn tin tức mới, hơn nữa còn vô cùng kích thích thì “ấn tượng đầu tiên” sẽ thay đổi, tiếp theo “hiệu ứng gần” sẽ hình thành ấn tượng của người đó trong đại não.

Nếu không nghe thấy cuộc nói chuyện của anh em họ, Ninh Mẫn nghĩ, ấn tượng của cô với Đông Đình Phong chắc chắn sẽ không thay đổi.

Nhưng khi cô nghe thấy, hơn nữa còn rất rõ ràng, nên quan hệ của bọn họ có thể cải thiện.

Lúc Đông Đình Phong bước tới, Ninh Mẫn bắt đầu mất đi cảm giác, hoàn toàn ngất đi, cô biết hắn ôm cô lên, cô còn ngửi được mùi hương mát lạnh của hắn, đầu dựa vào vai hắn.

Giây phút này, cô biết rõ, Đông Đình Phong là người có thể tin cậy được.

Chí ít, hắn cũng không có rắp tâm hại người.

Trong chuyện của Tống Minh Hạo, hắn không chỉ khẳng định sự công bằng, mà hoàn toàn có thể chấp nhận những lỗi lầm của Hàn Tịnh, đem kẻ phạm tội ra pháp luật. Không phải bởi vì đó là em họ của hắn, đơn giản Hàn Tịnh cũng chỉ là người phụ nữ bình thường không ai chú ý, hay để bao che những chuyện xấu xa không muốn ai biết trong gia tộc này.

Tống Minh Hạo là nhân vật xuất sắc dưới trướng của Tập đoàn Vạn Thế, một khi bị bắt vào tù, không nhiều thì ít cũng ảnh hưởng đến Vạn Thế, trực tiếp hay gián tiếp cũng đều gây ra tổn thất kinh tế, nhưng bọn họ cũng không vì yếu tố này mà mặc kệ, hơn nữa còn chọn cách bảo vệ công đạo cho Hàn Tịnh.

Về điểm này, hành động của hắn và ông nội thật sự đã khiến cô có cái nhìn khác, phải gọi là hoàn toàn tán thưởng.

Nhưng đồng thời, cô cũng cảm nhận được sự đáng sợ của hắn:

Người đàn ông này, lợi dụng sự trở về của cô để bày ra một cái bẫy như vậy mà cô không biết chút gì, thậm chí ngay cả chuyện trong phòng có gắn camera cũng không biết.

Làm chuyện kín đáo như vậy, tính toán kỹ lưỡng như vậy, nếu thật sự kết thù với người này thì chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đẹp. Vì mọi lúc đều có thể bị mưu hại.

Trời sáng, lúc Ninh Mẫn mở mắt thì phát hiện mình đang ngủ ở một nơi hoàn toàn xa lạ, thiết kế mang đậm chất đàn ông với hai màu đen trắng rõ ràng, đến chăn đệm của chiếc giường cũng là hai màu đen trắng. Trên chiếc tủ đầu giường có đặt một tấm ảnh, người trên đó là... Đông Đình Phong:

Hắn mặc trên người bộ quần áo tiến sĩ, dầu đội mũ tiến sĩ, mỉm cười nhàn nhạt, nụ cười đó, lạnh lùng nhưng cũng ôn hòa... Trong sự yên tĩnh mang theo vẻ khoan dung và bình thản. Trong sự bình thản lộ ra năng lượng an định.

Không biết tại sao, đột nhiên cô cảm thấy hắn có chút thân thiết, không hề đáng ghét như trước nữa, trong lòng nghĩ đến chuyện tối qua được hắn bế lên cho cô cảm giác vững vàng, kiên định. Khiến cô không tự chủ được nhớ về thời thơ ấu, cái cảm giác được ba bế lên giường, vô cùng an toàn. Giống như chỉ cần có ông bên cạnh, trời sập cũng chỉ là chuyện nhỏ.

Ừ, giờ phút này, cô thật sự có chút không quen với sự thay đổi ấn tượng về hắn.

Trong lòng Ninh Mẫn đang cố quên đi cảm giác này, lúc quay lại thì nhìn thấy trên chiếc gối trắng tuyết kia có một nam nhân đang yên tĩnh ngủ, khuôn mặt dịu dàng, anh tuấn, cô chớp mắt nhìn lại, tâm chí cô giống như trong mơ vậy.

Cô cắn môi mình, cảm nhận được sự đau đớn, cuối cùng kinh hãi ngồi dậy kêu lên:

“A, Đông Đình Phong, anh... anh... anh... tại sao anh lại ngủ ở đây?”

Vừa mới đây cô còn nghĩ tốt của người đàn ông này, nhưng hiện tại đã bị hành vi vô lễ của hắn xóa sạch rồi.

Đầu tiên cô sờ lại quần áo trên người, áo choàng không còn, trên người chỉ mặc mỗi chiếc váy ngủ hai dây, đôi vai trần vị lộ ra ngoài, khuôn mặt cô không tử chủ được ửng hồng lên, vừa xấu hổ, cũng vừa căm tức.

Xưa nay Đông Đình Phong luôn ngủ nông giấc, nhưng cái cảm giác này lại khiến hắn ngủ rất ngon, cảm nhận được mùi hương nhàn nhạt của người phụ nữ ấy rất kỳ diệu, tự nhiên khiến hắn ngủ thiếp đi. 

Nói thật, hơn 3 giờ sáng hắn mới ngủ, hắn đi tắm, khi trở về phòng nhìn thấy khuôn mặt ngủ say của nữ nhân đang nằm trên giường thì không biết tại sao, hắn lại nghĩ đến đêm đó của 6 năm trước, có chút dây dưa điên cuồng.

Người phụ nữ này không phải Hàn Tịnh, cho dù là Hàn Tịnh thì sau khi kết hôn, bọn họ cũng chưa từng ngủ chung giường.

Bọn họ có giao hẹn của riêng mình mà tuyệt đối cái thứ hàng giả này không biết tới.

Có lẽ, hắn nên ra ngoài ngủ, nhưng suy nghĩ một lúc, hắn lại chui vào chăn.

Diễn xuất không phải cần nhập tâm sao?

Thật sự hắn muốn xem xem, người phụ nữ này, rốt cuộc đang muốn giở trò gì?

Hắn cứ nghĩ rằng hắn sẽ không thể ngủ được, vì bên cạnh là một người mang đầy dã tâm, lúc nào cũng có thể gây bất lợi cho hắn, nên hắn không thể an tâm được.

Nhưng hắn thấy cô ngủ rất ngon, trong lòng sinh ra một loại cảm giác trấn an, khiến hắn bất tri bất giác buông xuống sự phòng bị, nhắm mắt, trong đầu không ngừng suy nghĩ đến người phụ nữ khiến hắn không hiểu này, sau đó không hiểu sao cơn buồn ngủ ập tới, hắn đã thiếp đi, trong đầu vẫn còn một ý niệm: Người phụ nữ này có chút hứng thú.

Đang ngủ say sưa, hắn bị đánh thức bởi tiếng hét kinh hãi, Đông Đình Phong từ từ mở mắt liền nhìn thấy người phụ nữ kia đang nhìn mình bằng ánh mắt căm hận, lúc đầu hắn ngẩn ra, đợi sau khi máu kịp thời lên não mới miễn cưỡng ngồi dậy, giọng nói khàn khàn mang theo chút quyến rũ, hỏi lại:

“Đông phu nhân, xin cô hãy nhìn cho rõ, đây là giường của ta, ta không ngủ ở đây thì ngủ ở đâu?”

Ninh Mẫn không nói được gì: “...”

Đây đích thật là phòng của hắn.

“Hơn nữa, chúng ta đâu phải chưa từng ngủ với nhau, cô kinh hãi cái gì?”

Hắn từ từ nói tiếp một câu.

Ninh Mẫn: “...”

Mặt cô không hiểu sao đỏ ửng lên, đây là loại phản ứng sinh lý không cách nào điều khiển được.

Hắn nói không sai, nhưng vấn đề quan trọng là, cô đâu phải vợ hắn, hơn nữa, cô cũng cảm thấy kỳ lạ, rốt cuộc hắn đang nghĩ gì?

Tối qua, hắn mới biết vợ mình và em họ có quan hệ bất chính, vậy tại sao anh có thể giả vờ không lưu tâm, mà cùng người đã tặng cho hắn đôi sừng to tướng trên đầu ngủ trong một phòng, hơn nữa còn chung giường chứ?

Theo lẽ thường mà nói: Đầu tiên hắn phải ly hôn ngay với vợ mình, từ nay về sau không gặp nữa, nhưng phản ứng của hắn lúc này lại có chút biến thái?

Đông Đình Phong nhìn ngắm người phụ nữ mồm mép lanh lợi kia bị câu trả lời của hắn làm cho ngậm chặt mà tâm tình tốt hẳn lên, hắn đứng dậy ra khỏi giường, nhìn qua điện thoại:

“Dậy đi! Hôm nay Tiểu Kỳ xuất viện, nếu không nhanh chúng ta sẽ tới trễ mất!”

Nói xong, hắn đi vào nhà tắm, đóng cửa lại.

Ninh Mẫn ngẩn người ra, nhìn bộ dạng lạnh nhạt của hắn giống như tối qua không hề có chuyện gì xảy ra, hơn nữa cô với hắn còn giống như cặp vợ chồng già, bình thường ngủ với nhau một đêm, hôm sau còn bận rộn đi đón con xuất viện.

Gặp quỷ sao, Tống Minh Hạo đã nói, Tiểu Kỳ là con trai anh ta. Lẽ nào ngay cả chuyện này hắn cũng coi như không sao?

Cô thật sự càng ngày càng không hiểu được người đàn ông này!

Không đúng, cô phải mượn chuyện đó để nhanh chóng ly hôn, đắn đo quá về chuyện người đàn ông này nghĩ gì không tốt, cô không muốn có bất cứ dây dưa nào với hắn, ly hôn mới là biện pháp an toàn nhất.

Sau khi Ninh Mẫn hạ quyết tâm, cô nhanh chóng nhảy xuống giường, đứng đợi sẵn ngoài cửa nhà tắm.

Một lúc sau, Đông Đình Phong đi ra, thấy cô đang cực kỳ nghiêm túc đứng chặn ở lối đi, bất giác nhướng mày, cố gắng thăm dò tâm tư của người phụ nữ trước mặt, hỏi:

“Làm gì? Lại có chuyện muốn nói sao?”

Khẳng định là vậy.

Sau khi chuyện đó xảy ra, làm sao người phụ nữ này có thể không hành động chứ.

Cô lập tức gật đầu:

“Đúng, tôi có chuyện muốn nói.”

“Nói đi, ta nghe!”

“Đông Đình Phong, chuyện xấu giữa tôi và Tống Minh Hạo bây giờ anh đã biết hết rồi đúng không? Anh cũng biết rõ, Đông Kỳ không phải con trai ruột của anh đúng không? Nếu đã như vậy thì chúng ta hà tất phải diễn kịch trước mặt Tiểu Kỳ cho mệt mỏi, chúng ta hãy ly hôn đi!”

Ninh Mẫn yên tĩnh đứng nhìn trên khuôn mặt băng lãnh, anh tuấn kia có chút ấm áp, con ngươi đen nháy đó lóe sáng, khóe miệng có chút cong kên, cũng không biết đang nghĩ gì.

Cô thấy hắn không nói gì, lại tiếp tục với lý lẽ của mình:

“Đông Đình Phong, tôi không còn mặt mũi nào để đối diện với anh, cũng như ông nội, anh hãy để tôi rời khỏi Đông gia, cái mảnh đất khiến tôi đau khổ này được không? Gia sản của anh tôi cũng không cần, tôi chỉ cần con trai.”

Nếu Đông Kỳ không phải con hắn, Ninh Mẫn đương nhiên sẽ không lấy một đồng nào của hắn.

Cô nghĩ tới lời Đông Đình Phong đã từng nói, có lẽ hắn thật sự không muốn trả tiền phí phụng dưỡng này nên mới không đồng ý ly hôn, cho nên, cô phải thể hiện thái độ dứt khoát của mình rằng cái cô muốn chỉ là có thể ly hôn.

Nhưng hắn lại nhíu mày, tỏ vẻ khó có thể đồng ý, cảm giác giống như những suy nghĩ của cô hoàn toàn sai.

Cô nhịn không được hỏi:

“Lẽ nào chuyện đến mức này anh vẫn còn muốn tranh quyền nuôi con với tôi sao? Đông Đình Phong, anh đã thay người khác nuôi con của họ 6 năm, bây giờ cũng không cần phải giữ nó bên mình nữa. Anh phải rõ, đến lúc anh và Tiểu Kỳ có tình cảm cha con bền chặt rồi mới chịu rời bỏ, rồi anh nói với nó, anh không phải cha ruột của nó, thì cuối cùng người bị tổn thương sẽ là nó... Tôi không muốn Tiểu Kỳ bị tổn thương, vì vậy, chúng ta nên sớm giải quyết vấn đề ly hôn!”

Cô rất muốn thuyết phục hắn đừng nên làm những chuyện nực cười như vậy, thật sự không đáng.

Nói cho cùng, trong chuyện này, Đông Đình Phong cũng là người bị hại. Một người đàn ông thành công như vậy, làm sao có thể chịu được việc mình đã nuôi con trai 6 năm, cuối cùng nó lại không phải con trai mình?

Cô thật sự không dám nhìn vào mặt hắn.

Đông Đình Phong vẫn rất bình tĩnh, xoay người vòng qua cô, đi thẳng về phía chiếc tủ đầu giường, lấy ra một tờ giấy, rồi quay trở lại chỗ cô, bình tĩnh nói một câu, hoàn toàn khiến cô nổ tung:

“Thứ nhất, chuyện của cô và Tống Minh Hạo đã là chuyện quá khứ. Là ta không bảo vệ được cô, ta cũng có nửa phần trách nhiệm trong chuyện này, vì vậy cô cũng không cần phải tự trách mình, ta sẽ không truy cứu nữa nên cô cứ yên tâm. Còn nữa, mong cô đừng lấy chuyện này ra làm cái cớ để chúng ta ly hôn, đây là chuyện mà Tiểu Kỳ không muốn thấy. Thứ hai, về vấn đề huyết thống của Tiểu Kỳ, những lời của cô không có tính thuyết phục bằng những con số trên tờ giấy này. Cô tự mình xem đi, đây là báo cáo kết quả DNA, trên đây xác minh một chuyện, Tiểu Kỳ mang trong mình dòng máu của ta, ta và nó có quan hệ cha con. Đông phu nhân, cô xem xem, tình huống này ta có thể từ bỏ quyền nuôi dưỡng được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.