Chương 117: Không có vấn đề gì không thể giải quyết được bằng đồ ăn Lê Việt Bách giật mình.
Haidilao là một nhà hàng tư nhân nổi tiếng, giá cả rất đắt, tất nhiên đồ ăn rất ngon.
Trước đây Ôn Thục Nhi vắt óc bắt anh ta phải mời, hôm nay anh ta chủ động mời, nhưng cô lại không hề có chút phản ứng nào? Tôi sợ nó không sợ hãi mà chỉ là nó đang nổi điên? Chẳng bao lâu, xe dừng ở cổng Haidilao.
Ở chiếc cổng tường lát gạch xanh đỏ, dòng chữ “Haidilao” vàng rực, toát lên hương vị của món ăn và tiền bạc.
Trước đây chỉ cần đi qua, Ôn Thục Nhi đều là bộ dạng chảy nước miếng.
Nhưng hôm nay, cô im lặng, thậm chí không thèm ngẩng đầu lên.
Nhìn cô như vậy, Lê Việt Bách cảm thấy hụt hãng và buồn bã không thể giải thích được.
Thục Nhi của trước đây không hề như vậy, cho dù gặp phải bất cứ tình huống nào, cô đều rất tích cực và tràn đầy sức sống…
Khác thường như thế này, chắc chăn là còn có chuyện gì đó rồi! Lê Việt Bách cau mày đi phía trước, Ôn Thục Nhi theo sau như một con rối.
Cho đến khi ngồi vào chỗ và từng món ăn tỉnh xảo, ngon miệng được dọn ra, ánh mắt của Ôn Thục Nhi vẫn như một chiếc giếng bỏ hoang, không chút lay động.
“Này, cậu bị sao vậy?” Trái tim Lê Việt Bách vô cùng lo lắng.
Anh ta ngồi đối diện với Ôn Thục Nhị, bị cách bởi chiếc bàn đầy thức ăn, dùng sức đẩy đẩy vai cô: “Toàn bộ đều là món yêu thích nhất của cậu. Cậu đây đã miễn cưỡng mời cậu rồi. Cậu còn chưa hài lòng sao?” Lúc bả vai đau nhức, Ôn Thục Nhi dường như mới phản ứng lại, ngơ ngác nhìn Lê Việt Bách: “Cái gì? Đồ ăn đã lên đủ chưa?” “Cậu nhìn xem?” Lê Việt Bách khó hiểu nhìn cô.
Cô gái này bị sao vậy? Ôn Thục Nhi cúi đầu, nhìn thấy trên bàn đầy những món ăn ngon lành, rồi đột nhiên mới như nhấn công tắc, hai mắt lập tức sáng lên.
“Wow, thật nhiều món ngon!” Cô cầm đũa lên nhanh chóng thưởng thức: “Ừm, món này ngon. Ừm, món này cũng ngon…” Lê Việt Bách dụi dụi mắt, anh ta cảm thấy nhẹ nhõm khi chắc chắn rằng cô đang ăn trong sự thích thú.
Ưu điểm của những người ham ăn là không có vấn đề gì không thể giải quyết được bằng đồ ăn.
Anh ta nhìn Ôn Thục Nhi đang ăn một cách vui vẻ, mới lên tiếng nói: “Vừa rồi tôi đã xin được tài khoản Wechat của bọn côn đồ và người giao dịch đó. Khi nào về tôi sẽ lập tức tra ra địa chỉ đăng nhập và vị trí mạng của chúng, đồng thời tìm ra kẻ đứng sau chúng càng sớm càng tốt.” Ôn Thục Nhi nhấm nháp cái đầu cá kho tiêu xắt nhỏ trong miệng, lười biếng nói: “Còn phải đi tìm sao? Tôi không có nhiều kẻ thù như vậy, ngoại trừ mấy người nhà họ Ôn, chỉ có Hoắc Vân Hạo. Trước khi anh ta và Ôn Như Phương được thả ra từ trong trại tạm giam. Vẫn luôn rất yên bình. Con người anh ta hẹp hòi, có thù ắt sẽ báo, và chắc chắn là sẽ không để bản thân chịu bất cứ sự thiệt thòi nào. Chuyện xảy ra hôm nay 80% là do anh ta đã gây ra.” Lê Việt Bách hoàn toàn yên tâm khi nghe thấy cô phân tích rõ ràng như vậy.
Anh ta cố ý đáp lại với vẻ mặt lạnh lùng: “Cậu đã biết như vậy rồi, vậy tại sao cậu còn bị trúng kế của bọn họ?” Ôn Thục Nhi liếc anh ta một cái: “Nếu không phải là tôi bất cẩn, bọn họ sẽ hoàn toàn không có cơ hội để ra tay.” “Đúng vậy, từ trước đến nay cậu vẫn luôn hành động thận trọng, hôm nay sao có thể bất cẩn như vậy?” Lê Việt Bách nhìn vào mắt cô, thấp giọng nói: “Nếu không phải vị trí xảy ra sự việc khá hẻo lánh và vị trí của đồn cảnh sát cũng vậy, có lẽ thân phận của cậu đã bị bại lộ rồi.” Ôn Thục Nhi cúi đầu, tránh ánh mắt của anh ta: “Tôi cũng không biết hôm nay tại sao mình lại như vậy, chắc là con người cũng có lúc mắc sai lầm!” Trong chiếc đĩa sứ cổ, đầu cá bọc ớt xanh bỗng mất đi mùi thơm.
Cô đưa tay lên gắp những món ăn khác, ánh mắt chạm vào con chim bồ câu nướng trên bàn, bỗng nhiên giật mình.
Có gì đó vụt qua tâm trí cô trong phút chốc.
Lê Việt Bách thấy cô lại bắt đầu mất tập trung, nhanh chóng trấn tĩnh và dỗ dành: “Cậu muốn ăn bồ câu nhưng không muốn gỡ xương đúng không? Không sao đâu, hôm nay tâm trạng cậu đây tốt, tôi có thể giúp cậu gỡ xương!” “Không cần.” Ôn Thục Nhi đặt đũa xuống, trầm giọng nói: “Tôi không có hứng ăn. Tôi đi trước đây.” Sắc mặt cô trở nên ảm đạm, điều này cho thấy công tắc cầu dao đã được tắt.
Toàn thân được bao bọc bởi sự thờ ơ và xa lạ, cùng cảm giác xa xăm mờ mịt khiến người ta không thể nhìn thấu mà đoán được.
Lê Việt Bách chưa bao giờ thấy Ôn Thục Nhi như thế này.
Thấy cô đứng dậy rời đi, anh ta cũng đứng dậy hỏi: “Cậu đi đâu vậy?” “Tôi muốn trở về thăm ông bà ngoại của tôi.
Ôn Thục Nhi không nhìn lại, tiếp tục bước đi, rất nhanh sau đó đã rời khỏi Haidilao.
Lê Việt Bách nhanh chóng thanh toán tiền đuổi theo: “Chờ tôi đưa cậu về!” Trông cô thế này, anh ta thật sự không lo lắng để cô đi trên đường một mình.
Chiều tối, màn đêm đã bao trùm.
Phòng khám Đông Y Quốc Bảo cũng rực rỡ ánh đèn và người ra vào tấp nập.
Nhìn thấy những đồ đạc bày biện quen thuộc và bóng dáng bận rộn, Ôn Thục Nhi cảm thấy cay cay sống mũi một cách không thể giải thích được.
Vương Thiên Hạo đang thay băng cho bệnh nhân ở vị trí bên cạnh cửa, nhìn thoáng qua liền thấy Ôn Thục Nhi và Lê Việt Bách đứng trước cửa, vội vàng nói: “Thục Nhi, Việt Bách, hai người đã về rồi.” “Chào anh Thiên Hạo!” Lê Việt Bách cười đáp nhanh, bước vào cửa trước.