Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 132



Chương 132: Tống Phi Phi đã tỉnh lại Ôn Thục Nhi cụp mắt xuống: “Nhưng bây giờ, em không muốn Kiến Phong đợi thêm nữa. Chỉ khi chị Tống tỉnh lại, Kiến Phong mới có thể yên tâm, ngoan ngoãn trở về nghỉ ngơi.” Nghĩ đến tin đồn trên mạng, Hắc Diệm sắc mặt cũng sa sầm lại: “Em nói là bảo người nhà và bạn bè rời khỏi, thực ra là không muốn nhìn thấy chồng em, đúng không?” “Vâng” Đầu của Ôn Thục Nhi cúi xuống thấp hơn: “Chính xác mà nói, tôi không muốn nhìn thấy bộ dạng hốc hác của Kiến Phong. Nếu Kiến Phong không vui, em cũng sẽ cảm thấy khó chịu. Sự khó chịu sẽ ảnh hưởng đến việc châm cứu, vì vậy mới bắt bọn họ phải tránh đi.” “Chậc chậc, em thực sự là chuyện gì cũng đặt anh ấy lên hàng đầu!” Hắc Diệm không khỏi xúc động thở dài: “Nếu như cậu ba nhà họ Hoäc biết em vì anh ấy mà âm thầm làm cho anh ấy nhiều như vậy, nhất định sẽ rất cảm động, rất áy náy đấy nhỉ?” “Liệu có như vậy không?” Ôn Thục Nhi hơi trầm ngâm, liền nhanh chóng xua xua tay: “Không được không được, vậy thì anh tuyệt đối không được để anh ấy biết những chuyện này. Anh Hắc Trạch, anh nhất định phải giữ bí mật cho em, không được nói cho ” ai biết đâu đấy! “Tại sao?” Hắc Diệm khó hiểu.

Lễ nào đây không phải là công lao và cơ hội lớn nhất sao? Ôn Thục Nhi khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, ánh mắt kiên định: “Em không muốn nhìn thấy Kiến Phong hổ thẹn, em chỉ muốn anh ấy hạnh phúc. Anh ấy chưa bao giờ nợ em bất cứ thứ gì, là em đã nợ anh ấy khá nhiều.” Đây chắc là một câu chuyện rất dài nhỉ Hắc Diệm tò mò, nhưng thấy Ôn Thục Nhi không có ý nói tiếp, anh ta cũng không hỏi thêm: “Được, chuyện tình cảm, em hãy tự quyết định. Nếu có vấn đề gì về công việc hay học tập, có thể nhờ anh giúp đỡ.” Ôn Thục Nhi gật đầu như giã tỏi, trên mặt lại hồi phục nụ cười ngây thơ vô tội: “Vâng vâng, cám ơn anh Hắc Diệm.” Bệnh viện K của thành phố, tầng ICU.

Cửa thang máy mở ra, một người đàn ông có thân hình cao lớn bước ra.

Bộ vest màu xám đỏ tôn lên dáng người cao ráo, đôi giày da màu đen bước trên gạch lát sàn, tạo nên một âm thanh êm đềm và nhịp nhàng.

Ngô Đức Cường đang lo lắng không biết nên thuyết phục Hoắc Kiến Phong như thế nào để anh trở về nghỉ ngơi, thì thấy có người đi tới, hai mắt sáng lên: “Cậu cả, cậu đến đây thật đúng lúc. Xin cậu hãy giúp tôi thuyết phụccậu ba, dù thế nào cậu ấy cũng không chịu về nghỉ ngơi!” Nhìn theo ánh mắt của Ngô Đức Cường, Hoắc Tuấn Tú nhìn thấy vẻ mặt phờ phạc của Hoäc Kiến Phong, lông mày dài lập tức cau lại: “Kiến Phong, nếu em tự hành hạ bản thân như thế này, bà nội khi nhìn thấy sẽ cảm thấy xót xa.” Hoắc Kiến Phong chậm rãi ngẩng đầu lên, khóe miệng cong lên một cách khách sáo: “Không sao, dù sao thì cô ấy cũng sắp tỉnh lại rồi.” Không đợi Hoäc Tuấn Tú lên tiếng, anh liền thẳng thắn nói: “Anh cả tới đây, là có chuyện gì vậy?” “Hầy.” Hoắc Tuấn Tú thở dài, như thể có chút không đành lòng khi nhìn anh, nhưng cuối cùng anh ta cũng cất tiếng nói: “Vốn dĩ nên khuyên em trở về nghỉ ngơi, nhưng hiện tại tình hình của công ty quả thực quá lộn xộn, chuyện giữa em và cô Tống đang vô cùng xôn xao, các cổ đông bắt tay với nhau, yêu cầu em đến công ty ngay hôm nay để cho mọi người một lời giải thích.” “Nghiêm trọng như vậy?” Ngô Đức Cường khuôn mặt chỉ toàn vẻ lo lắng, không nhịn được mà xen vào.

Hoắc Tuấn Tú liếc mắt nhìn anh ta rồi nghiêm túc gật gật đầu: “Tôi đã cố gắng hết sức để trấn an, phòng thư ký cũng đang phối hợp điều phối, phòng quan hệ công chúng và bộ phận pháp lý đều đang tích cực xử lý những bình luận trên mạng.” Anh ta dừng lại rồi tiếp tục: “Nhưng thái độ của các cổ đông rất kiên quyết. Họ nói rằng nếu không gặp được em hôm nay, họ sẽ không rời đi. Vì vậy, Kiến Phong, có thể vui lòng đi với anh một chuyến để đi gặp bọn họ không? Đừng lo lắng, anh sẽ không để bọn họ làm càn đâu.” Không đợi Hoắc Kiến Phong trả lời, Ngô Đức Cường lại thương xót nói: ‘Cậu cả, đây không phải là chuyện làm càn hay không! Cậu ba đã bốn ngày không chợp mắt, ăn uống cũng ít đến mức đáng thương. Sức khỏe của cậu ấy, cậu cũng biết đấy, vân luôn không được tốt cho lắm. Những cổ đông đó mà làm loạn thì sẽ không xong đâu, chưa cần nói là cậu ba, cho dù đổi lại là tôi hay người khác, cũng đều không chịu nổi.” Hoắc Tuấn Tú không hề thờ ơ với sự xen lời của Ngô Đức Cường, ngược lại gật đầu đồng ý, giọng điệu trở nên ôn hòa hơn: “Tôi hiểu sự lo lắng của cậu. Yên tâm, sẽ không lâu đâu, chỉ là bảo Kiến Phong đi gặp mặt bọn họ một lúc, những chuyện khác, tôi sẽ xử lý. Ngay sau khi sự việc được giải quyết, tôi sẽ đưa Kiến Phong về nhà nghỉ ngơi ngay lập tức.” Mọi mặt đều chu đáo, không có chút sơ suất nào.

Ngô Đức Cường cũng không nói được gì hơn, chỉ có thể chờ Hoắc Kiến Phong tự mình từ chối.

Hoắc Kiến Phong suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý: “Là người của nhà họ Hoắc, lại là tâm điểm của dư luận lần này. Em có trách nhiệm trong chuyện này, nên đi gặp mặt với cổ đông, để làm dịu chuyện lần này.

Nhưng cô ấy vẫn chưa tỉnh lại…” Anh đưa mắt nhìn về hướng phòng bệnh.

Chưa kịp nói xong, cánh cửa phòng bệnh mở ra, y tá trực vui mừng chạy ra ngoài.

“Tỉnh rồi, cô Tống đã tỉnh lại.” Sau khi y tá nói với anh, cô ta liền chạy nhanh về phía văn phòng bác sĩ.

Ánh mắt của Hoắc Kiến Phong hơi ngây ra, sự lo lắng trong lòng đã tan biến, lập tức thay đổi chủ đề: “Bây giờ em sẽ đi cùng anh tới công ty.” Khó khăn lắm mới chờ được tới lúc Tống Phi Phi tỉnh lại, Ngô Đức Cường còn chưa kịp vui mừng, trong lòng lại bắt đầu lo lắng: “Cậu ba, không được đâu! Sức khỏe của cậu, vẫn nên về nghỉ ngơi trước đi…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.