Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 14



Chương 14: Một bữa ăn ba bát thì mới cứng lên được.

Yết hầu của Hoắc Kiến Phong bất giác thắt lại, nói: “Tôi không đói, cô tự ăn đi.” Nói xong anh chuyển bánh xe lăn, tiếp tục đọc sách.

“Như vậy làm sao được? Dù đói hay không thì đến giờ ăn thì vẫn phải ăn chứ?” Ôn Thục Nhi nhanh chóng đi góc bàn đọc sách ở trước mặt.

Ôn Thục Nhi đặt khay đồ ăn xuống, bắt đầu thu dọn sách vở tài liệu lên bàn, vừa làm vừa nói bâng quơ: “Bà ngoại tôi nói là con người ăn được ngủ được là tiên, không ăn không ngủ mất tiền như chơi, một bữa ăn ba bát thì mới cứng lên được.” “Cứng lên sao?” Đôi đồng tử của Hoắc Kiến Phong chìm Xuồng, khóe miệng hiện lên một tỉa giêu cợt: “Cô muốn tôi cứng chỗ nào nào, hả?” Mấy người nhà họ Ôn này, rốt cuộc họ đã nói gì với gì với cô vậy? “Tất nhiên là cơ thể rồi.“ Ôn Thục Nhi cau mày nhìn anh, nói: “Cả người cứng rắn thì không ai đánh lại được.” Đôi mắt của cô rất to, hai con ngươi trong veo không hề có ý nghĩ mờ ám nào.

Hoắc Kiến Phong thấy cô như vậy thì trong lòng đột nhiên nhận ra rằng mình đang suy nghĩ quá nhiều.

Cô gái ngốc nghếch nằm chung giường còn chia ranh giới như thế này làm sao mà biết những cái này được.

Ôn Thục Nhi thấy Hoắc Kiến Phong nghiêm mặt mà không nói năng gì bèn tự biên tự diễn, nói: “Này, chú không biết thì cũng không cần cảm thấy tự ti đâu, đây đều là tiếng địa phương ở quê, chú không biết thì cũng là chuyện bình thường thôi. Nhưng mà ăn không đúng giờ quả thật có rất nhiều tác hại đấy,” Tự tỉ sao? Con mắt nào của cô thấy anh đang tự ti? Hoắc Kiến Phong nhướng mày, ánh mắt của anh lập tức trở nên lạnh lùng.

Ôn Thục Nhi không nhận ra điều đó, vừa dọn dẹp sạch sẽ đồ đạc trên bàn để bày đồ ăn ra, vừa giải thích: “Trong dạ dày chúng ta có rất nhiều axit dạ dày. Khi chúng ta ăn một thứ gì hóa, lúc này axit trong dạ dày sẽ bị tích tụ lại rồi sẽ ăn mòn niêm mạc dạ dày của chúng ta. Khi đó sẽ hình thành nên các loại bệnh như là viêm loét dạ dày, viêm dạ dày, thủng dạ dày, nghiêm trọng hơn đó chính là ung thư dạ dày.” “Ilrước đây ông ngoại của tôi đã điều trị cho bệnh nhân bị thủng dạ dày, đều là mồ hôi, nhịp tim đập quá nhanh đến mức suýt chết. Chú biết tại sao anh ấy lại bị như vậy không?” Ôn Thục Nhi chớp chớp mắt nhìn Hoắc Kiến Phong, Hoắc Kiến Phong chưa kịp trả lời thì cô đã nói tiếp: “Anh ấy là tài xế taxi, vì công việc cho nên không ăn uống đúng giờ. Đầu tiên là đau dạ dày, sau đó là viêm dạ dày, sau đó là xuất huyết và thủng dạ dày. Chú    CÓ biết phải điều trị như thế nào không?” Cô dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Thôi bỏ đi, để tôi nói luôn cho chú nghe. Bởi vì vết thủng của anh ấy quá lớn, ông ngoại tôi chỉ có thể cho anh ấy uống thuốc cầm máu, sau đó đưa anh ấy đến bệnh viện gần nhất để phẫu thuật.” Nói đến đây, Ôn Thục Nhi mới bày Xong món ăn cuối cùng ra.

Cô quay người lại nghiêm túc nhìn kim loại…”  Đột nhiên cô duỗi tay ra, khua tay múa chân về phía bụng của Hoắc Kiến Phong mô phỏng động tác của bác sĩ.

Hoắc Kiến Phong không lường trước nên bị hành động của cô làm cho giật mình, nhưng chỉ trong chốc lát anh đã trở lại bình thường, nói: “Đủ 2+» rOI.

Tốc độ nói rất nhẹ nhàng, giọng nói lạnh như băng.

Muốn giận thì cứ giận, chẳng qua là cô đang nói Sự thật thôi.

Ôn Thục Nhi ngượng ngùng thu tay về, lông mày cụp xuống, nói: “Tôi đói lắm rồi, để cho tôi ăn xong rồi im lặng được không?” Hoắc Kiến Phong không trả lời lại mà chỉ lạnh lùng nhìn cô.

“Này, nếu như chú không nói thì tôi coi như chú đã ngầm đồng ý rồi nhé?” Ôn Thục Nhi cười cười, đi lấy đũa đưa cho Hoắc Kiến Phong rồi nói: Nào, ăn cùng di.” Khuôn mặt của cô đầy vẻ mong chờ vì sắp được ăn no nê, ngay cả những vết mụn trên mặt dường như cũng hiện rõ lên.

Những lời nói của Hoắc Kiến Phong bị nuốt ngược vào trong, giữa đôi lông mày lộ rõ vẻ kiên nhẫn.

On Thục Nhi thất Vọng vài giây rồi lại cười nói: “Bây giờ nếu như chú không muốn ăn cũng không sao, nói không chừng lát nữa thôi là chú lại muốn ăn đấy.” Cô vừa nói tay chân vừa nhanh nhảu giúp anh sắp xếp bát đũa gọn gàng, sau đó lấy đũa chia tất cả đồ ăn trong đĩa ra làm đôi, nói: “Mỗi người một nửa, như vậy mới sạch sẽ.” Ánh mắt của Hoắc Kiến Phong bình thản nhìn Ôn Thục Nhị, trong đôi mắt sâu thằm của anh lại có phần đang dò xét.

Một kẻ ngốc như cô liệu có thể cần thận và khéo léo như vậy không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.