Chương 141: Tiểu Cao gặp chuyện
Lúc hoàng hôn.
Nam Uyển, trong phòng sách.
Dưới ánh đèn rực rỡ, Ôn Thục Nhi xem
lướt qua những cuốn sách trên giá.
Sắp bắt đầu học về quản lý sổ sách, cô
muốn tìm một vài cuốn sách để bổ trợ.
Đột nhiên, điện thoại rung trên bàn.
Cô đi tới và nhìn thấy cuộc gọi video của
Lê Việt Bách, ngay lập tức nhấc máy.
“Có phải là mọi chuyện có tiến triển rồi
không?” Ôn Thục Nhi nói ngay khi cuộc gọi
video bắt đầu.
Lê Việt Bách đang điều tra chuyện ba kẻ
bắt cóc và Weibo.
Lê Việt Bách nằm sấp trên mặt bàn ở ký
túc xá, xoa xoa chiếc đầu đinh thở dài: “Đại
ca, cậu không thể khách sáo một chút, quan
†âm xem tôi có mệt hay không trước được
sao?”
Anh ta ngẩng đầu nhìn chăm chằm Ôn
Thục Nhi trên màn hình, ánh mắt bỗng kinh
ngạc.
“Người đẹp, người đẹp!”
Trên màn hình, mái tóc đen dài tự nhiên
của cô gái buông xõa trên vai, tôn lên khuôn
mặt nhỏ nhắn chỉ to bằng bàn tay trắng nõn
nà, hai má ửng đỏ một cách tự nhiên sau khi
tắm xong.
Lông mày mảnh mai, sống mũi cao
thanh tú, đôi mắt trong veo như hai dòng
suối trong vắt có thể chiếu thẳng vào lòng
người. Đôi môi mỏng manh, mọng nước có
chút hờ hững, tựa như đóa hồng đầu tiên nở
sau cơn mưa, thanh tú mỹ lệ.
Chỉ có một khuyết điểm là mụn nổi trên
mặt.
Lê Việt Bách sửng sốt một hồi, mới nhận
ra người trong video chính là ngoại hình thật
của Ôn Thục Nhi.
Anh ta kinh hãi nói bằng giọng run rẩy:
“Cậu cậu cậu… đang làm gì vậy? Thay đổi
tính cách rồi sao? Cuối cùng cũng dám cho
người khác trông thấy bộ mặt thật rồi ư?”
Ôn Thục Nhi sờ sờ gò má mình, hàng
lông mày thanh tú lộ vẻ không hài lòng: “Cậu
làm sao vậy? Bộ dạng này của tôi đáng sợ
lắm sao? Cậu có cần phải khiếp sợ như thế
này không?”
“Không, không, đương nhiên không phải
hoảng sợ, mà là bất ngời”
Lê Việt Bách nhanh chóng giải thích,
cười đến mức nhìn không thấy mắt: “Ước gì
mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cậu như thế
này! Mỹ nữ xinh đẹp như vậy! Cho dù không
phải của tôi, thì nhìn cũng vừa lòng.”
Anh ta xoa xoa cằm, nói: “Trông bộ dạng
cậu thế này, lần sau phải mang tới giả làm
bạn gái, để ba tên cả ngày ru rú ở phòng kia
kia phải ghen tị với tôi!”
Không đợi Ôn Thục Nhi đồng ý, anh ta đã
bắt đầu liên tưởng tới vô số thứ.
“Trông bộ dạng ảo tưởng của cậu kìa.”
Ôn Thục Nhi trừng mắt qua màn hình: “Cậu
nói xem, nếu Kiến Phong đột nhiên nhìn thấy
tôi như thế này, anh ấy có sợ hãi không?”
“Sao cậu phải lo rằng anh ấy có sợ hãi
hay không.”
Lê Việt Bách không nói nên lời, giáo huấn
với giọng điệu của bậc tiền bối: “Con gái con
đứa, tuổi còn trẻ măng, ăn mặc xinh đẹp và
đáng yêu không tốt sao? Nếu cậu theo anh
ấy ra ngoài với bộ dạng như thế này, vậy thì
trông cậu chẳng khác gì một cô thiên kim
tiểu thư cả. Đến lúc đó không biết sẽ thu hút
bao nhiêu ánh nhìn ngưỡng mộ của mọi
người, vừa giữ thể diện cho mình, còn có thể
giữ thể diện cho Kiến Phong nhà cậu! Ôi chà,
quả thực nó mang lại quá nhiều điều tốt đẹp!”
Ôn Thục Nhi nghĩ ngợi, hình như cũng
đúng là như vậy.
Ai mà không thích những thứ đẹp đế?
Cô do dự rồi bình tĩnh nói: “Nhưng mà,
tôi không nghĩ Kiến Phong là người hời hợt
như vậy, hơn nữa bà nội của tôi cũng vậy.
Hơn nữa, tôi giả vờ xấu xí nhiều năm như vậy
để bảo vệ bản thân. Nếu không, những năm
này, cuộc sống của tôi cũng không trôi qua
kín đáo và thoải mái như vậy.”
“Đồ ngốc, sao cậu vẫn không hiểu vậy?
Cậu bây giờ đang theo đuổi tình yêu, thì cần
kín đáo để làm gì! Cậu phải đẹp và phải khoe
rai”
Lê Việt Bách khuyên nhủ: “Có câu nói
như thế này: nếu bạn đẹp thì ong bướm sẽ tự
bay tới, cho dù cậu muốn kín đáo, thì cậu
cũng phải đẹp lên, nếu cậu không chịu đẹp
lên, thì sao ong bướm tới được?”
Ôn Thục Nhi hai má hơi đỏ lên, vẫn sợ
Hoắc Kiến Phong không chấp nhận được,
nhíu mày, trầm giọng nói: “Tôi sẽ nghĩ lại!”
Lê Việt Bách không nói nên lời, đau đầu
xoa xoa thái dương: “Làm chính mình thì có
gì là không tốt, cậu cứ nghĩ nhiều làm gì.”
“Không cần cậu phải lo!” Ôn Thục Nhi
sầm mặt, trừng mắt nhìn anh ta, chuyển đề
tài: “Tôi còn chưa nói cậu đấy? Còn chưa
điều tra ra đầu đuôi sự việc, cậu gọi điện
thoại tới làm gì?”
Nói đến đây, Lê Việt Bách lập tức trở nên
nghiêm túc: “Mặc dù không có tin tức gì về
hai sự việc này, nhưng tôi đã tìm được một
chuyện khác. Cậu còn nhớ người giúp việc
đã nhờ tôi điều tra trước đây không, Trần
Nguyên Kỳ nhỉ?”
Ôn Thục Nhi nghiêng đầu nghĩ: ‘Còn nhớ.
Từ khi bà nội yêu cầu Kiến Phong ngừng
thuốc, hình như không thấy bà ta nữa, chắc
là bà ta đã rời khỏi nhà họ Hoắc rồi nhỉ! Cậu
đã tìm ra người đứng sau bà ta chưa?”
Lê Việt Bách đặt điện thoại lên giá đỡ,
thao tác nhanh chóng trên bàn phím, nói:
“Cũng sắp rồi! Bởi vì trước đây tôi đã từng
điều tra, vẫn luôn đặt trong hạng mục theo
dõi. Hôm nay tôi vô tình liếc nhìn, phát hiện
bà ta đã về quê rồi. Nhưng trong tài khoản
của con trai bà ta lại được chuyển tới gần 18
tỷ, cho nên, tôi nghĩ bà Trần Nguyên Kỳ này
nhất định có vấn đề. Bây giờ cậu thường
xuyên đi tới đi lui bên cạnh bà cụ, có thể lấy
cớ để hỏi, nói không chừng có thể tìm được
manh mối đấy.”
Ôn Thục Nhi hơi kinh ngạc, gật gật đầu:
“Đã hiểu. Cậu cũng tiếp tục chú ý nhé, nếu cổ…
“Ap”
Ôn Thục Nhi còn chưa nói hết lời, liền
nghe thấy dưới lầu có một tiếng hét thảm
thiết.
Tiếp theo là tiếng la hét và chạy loạn của
người giúp việc.
Cửa phòng sách, rất nhanh sau đó đã bị
ai đó gõ vào, kèm theo giọng nói khác lạ đầy
hoảng sợ của Huy Hoàng: “Cô ba, cô ba,
không biết Tiểu Cao bị làm sao ấy? Cô ấy đã
nôn ra máu và bất tỉnh rồi.”
Ôn Thục Nhi không có thời gian nói thêm
với Lê Việt Bách, trực tiếp cúp điện thoại, mở
cửa xông xuống lầu cùng Huy Hoàng.