Chương 147: Gia đình họ Hoäc quá thâm độc
Nam Uyển, phòng ngủ chính.
Hoắc Kiến Phong bật đèn trong phòng, tiện mồm nói với Ôn Thục Nhi phía sau: “Cô đi tắm rửa trước đi, tắm xong thì nghỉ ngơi sớm đi.” Ôn Thục Nhi vừa định trả lời, đột nhiên nhớ tới khuôn mặt của mình, nhanh chóng cự tuyệt: ‘Không không, anh đã không được ngủ tử tế mấy ngày nay. Tối nay tôi nhường giường lớn cho anh, tôi qua phòng khách ngủ.
Anh còn chưa kịp phản ứng, cô đã nhanh chóng chạy tới tủ quần áo, bới lấy quần áo của mình, ôm vào trong lòng rồi chạy: “Tôi tắm rửa ở phòng khách. Anh tắm rửa sớm đi, nghỉ ngơi thật tốt vào.” Hoắc Kiến Phong định thần lại, cô đã lao ra khỏi phòng rồi, chỉ để lại một bóng lưng đang chạy trốn.
Đôi mắt người đàn ông hơi nheo lại, và anh nghỉ ngờ.
Ngô Đức Cường đưa cho Hoắc Kiến Phong một ly nước bưởi pha với mật ong để xoa dịu cổ họng theo mệnh lệnh của Ôn Thục Nhi, vừa thấy Ôn Thục Nhi vội vàng chạy ra: “Cô ba, cô đi đâu vậy?” Ôn Thục Nhi dừng lại nói: “Tôi vào phòng khách ngủ. Kiến Phong uống nước xong.
Nhất định phải bắt anh ấy nghỉ ngơi sớm.
Anh ấy mấy ngày nay không được ngủ yên giấc rồi.” Sự lo lắng của cô, sự chiều theo ý của cô, từng li từng tí đều là tình yêu dành cho cậu bai Ngô Đức Cường cảm động, nhanh chóng gật đầu: “Cô ba, đừng lo lắng, tôi sẽ để mắt tới lúc cậu ba nằm xuống. Nhưng đương nhiên, nếu cô có thể đích thân nằm cùng cậu ba thì không phải sẽ tốt hơn sao?” “Đích thân…
nằm cùng…” Ôn Thục Nhi vốn muốn khen Ngô Đức Cường vài câu, hai má đột nhiên đỏ bừng, cúi đầu lẩm bẩm nói: “Để, để lần sau đi!”
Lời vừa dứt, cô quay người lao vào phòng dành cho khách.
Ngô Đức Cường nhìn bóng lưng cô, mím môi cười thầm.
Nếu cô ba và cậu ba ngủ cùng một giường, vậy thì sẽ có thể cắt đứt hoàn toàn suy nghĩ của cô Tống nhỉ?
Xem ra, anh ta phải nghĩ một cách, để giúp bọn họ mới được…
Phòng ngủ cho khách.
Ôn Thục Nhi đóng cửa lại, phải một lúc sau mới bình tĩnh được hơi thở.
Cũng may là mặt dính đây máu, nếu không nhất định sẽ bị người ta trêu đùa.
Ngô Đức Cường này, một cái là bắt đầu trêu mình, hư quá đi mất.
Ôn Thục Nhi lẩm bẩm, khóa cửa lại, ném quần áo lên giường, lấy điện thoại ra liên lạc với Lê Việt Bách.
Lê Việt Bách cuộn mình trong chăn, xem video giám sát đến mức hai mắt lim dim, nhìn thấy tin tức của Ôn Thục Nhị, anh ta vội vàng dụi mắt, lấy lại tinh thần.
Anh Tam Thạch: [Nhanh như vậy đã được thả ra rồi sao? Được đấy!] Ôn Thục Nhi đảo mắt, nhanh chóng đáp: [Đừng nói nhảm nữa, mọi chuyện thế nào rồi?] Lúc cô đang ở trong bệnh viện, nhận ra rằng Tiểu Cao có thể đã bị ngộ độc khi dùng cao Ngũ Chân, vì vậy cô ngay lập tức gửi tin nhắn cho Lê Việt Bách và yêu cầu anh ta tìm ra nguồn gốc của cao Ngũ Chân.
Suy cho cùng, bà cụ và dì Mẫn tuyệt đối sẽ không bao giờ làm hại cô.
Lê Việt Bách đáp lại bằng biểu cảm [Tôi cũng bất lực], rồi mới gõ: [Nó khá khó khăn!
Tôi đã kiểm tra camera giám sát của nhà họ Hoäc trong hơn nửa năm và phát hiện ra rằng lô cao này đã được mang từ hiệu thuốc tới cho bà cụ từ nửa năm trước.] [Hiệu thuốc là doanh nghiệp của nhà họ Hoäc. Các sản phẩm chăm sóc sức khỏe của nhà họ Hoắc thường do hiệu thuốc này mang tới. Có thể thấy, người điều hành hiệu thuốc và quản lý nhất định là người mà nhà họ Hoắc rất tin tưởng.] [Thế nhưng, lô cao đó có tổng cộng năm lọ cao được đưa tới. Bà cụ đã mở ra dùng một lọ, lần này đã cho cậu một lọ, còn ba lọ.
Tôi đã điều tra ghi chép kiểm tra của đồn cảnh sát, ngoại trừ một chai đưa cho cậu, bốn chai còn lại đều không có độc.] [Vì vậy, tôi nghi ngờ rằng chắc là lọ cao ấy đã bị hạ độc khi được giao tới. Hiệu thuốc hoặc người giao thuốc tới, có thể có vấn đề.] Điều này, cô đã biết rồi, coi như cũng chưa tìm thêm được gì cả.
Ôn Thục Nhi ngồi xuống sô pha, chậm rãi nhíu mày.
Hoặc. Các sản phẩm chăm sóc sức khỏe của nhà họ Hoắc thường do hiệu thuốc này mang tới. Có thể thấy, người điều hành hiệu thuốc và quản lý nhất định là người mà nhà họ Hoắc rất tin tưởng.] [Thế nhưng, lô cao đó có tổng cộng năm lọ cao được đưa tới. Bà cụ đã mở ra dùng một lọ, lần này đã cho cậu một lọ, còn ba lọ.
Tôi đã điều tra ghi chép kiểm tra của đồn cảnh sát, ngoại trừ một chai đưa cho cậu, bốn chai còn lại đều không có độc.] [Vì vậy, tôi nghi ngờ rằng chắc là lọ cao ấy đã bị hạ độc khi được giao tới. Hiệu thuốc hoặc người giao thuốc tới, có thể có vấn đề.] Điều này, cô đã biết rồi, coi như cũng chưa tìm thêm được gì cả.
Ôn Thục Nhi ngồi xuống sô pha, chậm rãi nhíu mày.
Theo điều tra của cảnh sát và kinh nghiệm của cô, thời gian từ khi bị ngộ độc đến khi chết của Tiểu Cao rất ngắn, điều này cho thấy hàm lượng xyanua trong lọ cao Ngũ Chân rất cao. Nhưng loại xyanua này không màu, không vị, cực kỳ dễ bay hơi, hiệu thuốc gửi một lúc năm lọ, dựa theo tốc độ của bà cụ nửa năm vẫn không thể uống hết một lọ, lẽ nào không sợ chưa dùng mà độc tính đã bốc hơi hết sao?
Ôn Thục Nhi gõ tất cả sự nghi ngờ lên màn hình, và sau đó nói thêm: [Nếu ai đó ở hiệu thuốc muốn làm hại bà bằng cách này thì thật là quá ngu ngốc. Không có cách nào để kiểm soát thời gian và hiệu quả của lọ cao, rất có thể bà nội không kịp uống, thì lọ cao đã bị vứt đi vì để quá lâu.] Lê Việt Bách nghĩ về điều đó, và nhanh chóng trả lời: [Cậu xinh đẹp thì cậu nói gì cũng đều đúng. Nhưng trong video, tôi tận mắt nhìn thấy dì Mẫn giao nhận với hiệu thuốc. Dì ấy chắc là sẽ không làm hại bà cụ nhà cậu đâu nhỉ?] [Dĩ nhiên là không.] Ôn Thục Nhi không thèm nghĩ mà đã khẳng định luôn.
Cô suy nghĩ một chút, liền gõ thêm một hàng chữ: [Cũng có khả năng sau khi lọ cao được đưa vào nhà cũ, có người đã thay thế lọ cao Ngũ Chân mà nhà thuốc đưa tới bằng lọ cao Ngũ Chân đã được hạ độc. Bằng cách này, nếu bà nội bị trúng độc, thì hoàn toàn có thể vu oan một cách hoàn hảo cho hiệu thuốc.] Trong chăn, ánh sáng xanh của màn hình máy tính chiếu vào mặt Lê Việt Bách.
Anh cảm thấy ớn lạnh không thể giải thích được, và dần dần sống lưng cũng lạnh toát: [Tất cả đều có khả năng.] [Thục Nhi, gia đình họ Hoắc này quá thâm độc. Tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là giúp cậu xem camera giám sát. Thực sự không có cách nào để điều tra những thứ khác. Chi bằng, cậu hãy giao những thứ này cho cảnh sát đi.] Nhiều người hơn, chuyên nghiệp hơn, hiệu quả công việc cũng sẽ nhanh hơn!
Lê Việt Bách càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi.
Nếu người dùng lọ cao là Ôn Thục Nhị, bây giờ đã không còn ai nói chuyện với mình trước màn hình rồi.