Chương 158 Mau chóng tìm ra hung thủ thật sự
Ôn Thục Nhi vội vàng đặt sổ sách xuống, ngồi trên bàn thở dài, lật từng trang sổ sách một cách mệt mỏi.
Trường Ba nhìn cô lắc đầu bất lực: “Cô ba, đọc sổ sách thật nhàm chán, nhưng đây là một quá trình cần thiết. Cô không thể lười biếng!”
Ôn Thục Nhi nhanh chóng ngồi dậy, phụng phịu ấm ức nói: ‘Ô, không phải em đang xem cái này sao? Chỉ là hơi chậm một chút. Đừng lo lăng, em sẽ chăm chỉ.”
Thấy cô lấy lại được tinh thần, Trường Ba gật đầu động viên: “Thôi, có công mài sắt có ngày nên kim. Cô ba, cô sẽ thích ứng được thôi. Tôi còn có việc phải làm, hôm nay tôi phải đi trước rồi. Nếu như cô thật sự không muốn học ở đây. Thì cô có thể mang về đọc.”
“Được thôi! Được giải phóng rồi!”
Ôn Thục Nhi ném sổ sách trong tay không chút nghĩ ngợi, cả người nhảy cẵng lên.
Trường Ba đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc cá nhân, liền giật nảy mình.
Đây là, háo hức chờ đợi đến mức nào cơ chứt Ôn Thục Nhi nhận ra bản thân đã mất bình tĩnh, cười nói: “Hì, hì hì, thầy ơi, em sai rồi! Thầy tuyệt đối đừng nói cho bà nội biết!
Em hứa, lần sau chờ thầy đi ra ngoài thì mới ném đi!”
Trường Ba:…
Anh ta cười một cách ngượng nghịu nhưng không hề thất lễ: ‘Được rồi, được rồi.
Nhưng cô bạ, tôi hy vọng cô vẫn nên tập trung một chút trong việc học. Dù sao thì cô cũng là học sinh đầu tiên mà tôi làm gia sư.”
Nếu đến cuối cùng dạy xong mà vẫn không biết gì, e là người nổi tiếng như anh ta sẽ bị mọi người chê cười chết mất!
Ôn Thục Nhi trịnh trọng gật đầu: “Đừng lo lắng, em sẽ cố gắng hết sức.”
Trường Ba thật sự không dám đặt quá nhiều hy vọng vào câu nói sẽ cố gắng hết sức này của cô.
Anh ta cười khích lệ rồi quay lưng rời đi.
Ôn Thục Nhi đọc thêm vài trang của sổ sách, và chắc chắn hơn về phán đoán trong lòng của mình, rồi mới xuống lầu với những quyển sổ sách chuyên ngành đó.
Trong phòng khách, cảnh sát trưởng Phong đang đưa theo người, giải thích diễn biến mới nhất của vụ án với bà cụ.
“Bà ơi, dựa vào chứng cứ hiện tại của chúng tôi, có thể xác định sự việc đầu độc không liên quan gì đến nhà thuốc. Quả thực cao bọn họ đưa tới cũng không có vấn đề gì.”
“Bởi vì lọ cao có vấn đề đó, thành phần độc tố chủ yếu thực ra là được bao phủ trên nắp lọ. Từ đó chúng tôi suy đoán rằng kẻ giết người chắclà đã hạ độc thông qua nắp lọ.”
“Các lọ cao mà hiệu thuốc đưa cho bà, đều là hàng tốt nhất trong những loại tốt, bao gồm cả lọ và nắp lọ. Chúng đều được thiết kế đặc biệt. Mặc dù thông số kỹ thuật của lọ và nắp cao đều giống nhau nhưng trên thực tế mỗi chiếc nắp và lọ đều tương thích với nhau.”
“Chúng tôi đã kiểm tra được rằng nắp của lọ cao có độc tố đó rõ ràng là không tương thích với thân lọ. Nắp đã được người khác thay đổi sau khi lọ cao được giao tới.
Chúng tôi đã kiểm tra ghi chép của nhà thuốc và chiếc nắp đó là chiếc nắp lọ cũ mà bà cụ đã sử dụng trước đó.”
Cảnh sát trưởng Phong nói xong, nhìn dì Mẫn bằng ánh mắt nghiêm túc: ‘Hôm nay chúng tôi đến đây, chủ yếu là để hỏi mọi người xử lý đống lọ rỗng trước đây như thế nào, còn có thể tìm được lại không? Hay là, có những người nào có thể tiếp xúc với những thứ này?”
Dì Mẫn cau mày lo lắng nói: “Những thứ này, trước đây tôi chưa từng để ý, mỗi lần dùng xong, đương nhiên là trực tiếp ném vào thùng rác rồi. Hiện tại căn bản là không thể nào tìm được lại.”
Dì nghiêm túc suy nghĩ về điều đó: “Về phần người có thể tiếp xúc, vậy thì có quá nhiều. Người giúp việc ở nhà, người quét dọn trong trang viên, bao gồm cả người thu gom rác bên ngoài, và thậm chí bất kỳ ai đi ngang qua, đều có khả năng!”
Cảnh sát trưởng Phong đã dự kiến tới khả năng này và gật đầu: “Đúng là như vậy.
Nếu chúng ta không thể tìm ra những người tiếp xúc với nó ở bên ngoài thì chúng ta chỉ có thể cố gắng tìm ra những người có thể tiếp xúc với nó ở bên trong thôi. Dù sao thì những người có thể vào phòng của bà cụ và tiếp xúc với lọ cao tương đối ít. Tất nhiên, tất cả những ai có thể vào phòng của bà cụ đều bị nghi ngờ trước khi sự việc được làm sáng tỏ.
Tức là ngoài những người giúp việc ra vào quét dọn, còn có đám hậu bối của nhà họ Hoäc…
Dì Mẫn thì thào như dò hỏi: “Bà ơi, bà thấy thế nào?”
Bà cụ Hoắc dựa vào ghế sô pha, đôi mắt xám xịt đảo quanh, kiên quyết nói: “Nên điều tra thế nào thì cứ điều tra, không cần phải nể mặt. Tuy rằng lần này tôi và Thục Nhi không sao, nhưng sinh mệnh của Tiểu Cao cũng rất đáng quý. Cô ấy đã phải chịu tội thay cho chúng tôi, nên quyết không được để cô ấy ra đi một cách oan uổng.”
Rắc rối nhất trong việc xử lý những vụ án của con nhà giàu là che giấu và không chịu hợp tác, nếu không điều tra được kết quả ngược lại còn bị khiếu nại.
Cảnh sát trưởng Phong cảm thấy nhẹ nhõm và biết ơn nói: “Bà ơi, nếu bà đã nói như vậy thì chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để tìm ra thủ phạm thực sự càng sớm càng tốt, và trả lại sự yên bình cho gia đình bà.”
“Được rồi, vậy chúng tôi sẽ chờ tin vui từ cảnh sát trưởng Phong.” Bà cụ Hoắc phóng khoáng nói.
“Yên tâm. Nếu bà nghĩ ra điều gì đó hoặc tìm thấy điều gì đó, vui lòng hãy liên lạc với chúng tôi bất cứ lúc nào.”
Cảnh sát trưởng Phong nói xong liền dẫn người rời đi, dì Mẫn đích thân đưa bọn họ tới cửa.
Sau khi mọi người đã rời đi, Ôn Thục Nhi chậm rãi đi ra từ phía sau cầu thang, chào tạm biệt bà cụ.
Sâu trong vườn.
Ôn Thục Nhi chắc chắn rằng không có ai xung quanh trước khi bấm điện thoại gọi Lê Việt Bách.
Lê Việt Bách lúc này nhìn thấy Ôn Thục Nhi gọi điện thoại tới, liền cảm thấy sởn gai ốc: “Đại ca, không phải cậu lại gặp chuyện gì rồi đấy chứ?”
“Cậu không mong tôi bình an vô sự sao?”
Ôn Thục Nhi không nói nên lời, hình tượng của cô bây giờ là như vậy sao?
Nghe giọng điệu này, thì chính là không có gì nghiêm trọng rồi.
Lê Việt Bách yên tâm: “Được được được, cậu không sao là tốt, hôm nay lại có gì cần dặn dò vậy?”
Ôn Thục Nhi nhắc lại lời của cảnh sát trưởng Phong với anh ta một cách cẩn thận: “Xem xét từ tình hình hiện tại, suy tính của chúng ta là chính xác. Sự cố xảy ra sau khi lọ cao được đưa vào nhà chính. Vì vậy, tiếp theo, khối lượng công việc xem video giám sát của cậu có thể giảm đi một chút rồi. Nhìn xem, có phải tôi rất tốt với cậu không?”
Đó cũng là lượng công việc nhiều tới mức có thể làm mắt mù đấy, biết chứ?
Lê Việt Bách nhếch khóe miệng, gượng cười hai tiếng: “Hơ hơ! Cậu có còn việc gì không, nếu không thì tôi cúp máy đây.”
“Còn, đừng cúp máy!”