Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 160



Chương 160 Quả nhiên có vấn đề Trường học, mái đình hóng gió trong hoa viên ở chỗ hẻo lánh.

Ôn Thục Nhi đợi một hồi, liền thấy Lê Việt Bách dẫn một người phụ nữ đi về phía bên này.

Người phụ nữ khoảng ngoài ba mươi tuổi, tóc ngắn ngang tai, mặc áo sơ mi màu be với quần ống rộng cùng màu và áo khoác dài màu vàng nhạt, cả người trông thật thoải mái và gọn gàng.

“Chị họ của tôi, Khả Quyên. Người hướng dẫn tiến sĩ của khoa tài chính của trường chúng tôi, chuyên gia tư vấn tài chính của hai công ty, chuyên gia nhất trong chuyên ngành. Nếu có thắc mắc, cậu có thể nói thẳng với chị ấy.”

Lê Việt Bách đi thẳng vào vấn đề, giới thiệu hai người: “Chị họ, đây là Thục Nhi, người em đã từng nói với chị, bạn thân từ nhỏ của em.”

Ánh mắt của Khả Quyên đảo quanh cơ thể Ôn Thục Nhi, kính gọng đen, đồng phục học sinh chỉnh tê, khuôn mặt nổi đầy vết mụn, trông thật sự rất khó coi.

Nhưng cô ấy không phải là người đánh giá con người bằng vẻ bề ngoài.

Cô ấy khẽ cười, lễ phép đưa tay ra: “Xin chào, Thục Nhi.”

Ôn Thục Nhi vội vàng xoa xoa tay lên quần áo của cô, duỗi tay bắt lấy tay cô, cười nói: “Xin chào cô giáo Khả! Xin cô hãy chỉ bảo nhiều hơn!”

Thái độ ngoan ngoãn đến mức có chút ngốc nghếch, nhìn có vẻ không thông minh cho lắm!

Khả Quyên có chút tiếc nuối, dứt khoát xua tan ý định trêu chọc cô và Lê Việt Bách, nói thẳng: “Nghe Việt Bách nói, cô có chút thắc mắc về vấn đề tài chính đúng không?”

“Vâng, đúng vậy.” Ôn Thục Nhi vội vàng gật đầu, mời hai người ngồi xuống bàn đá: “Hôm qua khi kiểm tra sổ sách ở nhà, em thấy những con số đó rất kỳ quái. Em muốn nhờ cô giáo Khả xem giúp.”

“Kỳ lạ đến mức nào? Cô có mang theo sổ sách không?” Ánh mắt của Khả Quyên tự nhiên nhìn vào cặp sách của Ôn Thục Nhi.

Ôn Thục Nhi lắc đầu: “Em không biết tả như thế nào, nhưng trực giác mách bảo em rằng có chút kỳ quái, nên muốn nhờ cô xem thử. Hôm nay em không mang sổ sách theo, nhưng em nhớ những số liệu và bảng biểu đó, em có viết ra.”

Vừa nói, cô vừa rút giấy bút từ trong cặp ra và bắt đầu viết và vẽ một cách nghiêm túc.

Khả Quyên trong tiềm thức nghĩ rằng Ôn Thục Nhi đang nói đùa, và định dạng của các trang sổ sách khá phức tạp, dù là hàng dọc hay hàng ngang, và cả danh mục đều khác nhau, hơn nữa độ lớn nhỏ của các con số cũng rất khác nhau.

Nếu bạn chỉ nhớ một vài hàng hoặc một vài cột, thì việc viết chúng ra cũng hoàn toàn không có ý nghĩa gì.

Nếu nhớ được rất nhiều…

Cô ấy cảm thấy thứ phức tạp như vậy, chỉ nhìn lướt qua vài lần chắc là cũng không nhớ được quá nhiều.

Nhưng nhìn động tác ngày càng nhanh và định dạng chỉnh thể đó của Ôn Thục Nhi, Khả Quyên không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc trong mắt mình.

Cô ấy lặng lẽ huých vào cánh tay Lê Việt Bách, thấp giọng nói: “Trí nhớ của cô ấy thật sự tốt như vậy sao? Hôm qua chỉ xem qua vài lần, hôm nay đã có thể viết được lại? Đến cả định dạng của trang sổ sách đó còn có thể nhớ rõ ràng như vậy ư?”

“Đương nhiên là thật.” Lê Việt Bách đắc ý chớp chớp mắt, bộ dạng có chút vinh hạnh: “Lợi hại chứi”

Khả Quyên vẫn không thể tin được: “Nếu là thật, vậy đương nhiên là vô cùng lợi hại.”

Lê Việt Bách lập tức tự hào giới thiệu: “Đừng nhìn cô ấy trông có chút ngốc nghếch, nhưng về phương diện này, trong số những người em biết, cô ấy nhất định là số một. Từ nhỏ đến giờ, cho dù em có làm gì đi chăng nữa, so với cô ấy đều kém một khoảng cách rất lớn. Trước mặt cô ấy, em chỉ là một con gà, đến cả kỹ năng máy tính của em, rất nhiều thứ đều là cô ấy dạy em đấy!”

“Đương nhiên, em vốn dĩ cũng vô cùng ưu tú, nếu không thì làm sao thu hút được người bạn xuất sắc như vậy chứ!” Anh ta nói, không quên tự ca ngợi bản thân.

Khả Quyên câm lặng, cũng không cười nữa.

Cô biết rất rõ trình độ của Việt Bách.

Trong số các anh chị em trong gia đình, cô và Việt Bách có chỉ số IQ cao nhất.

Khi còn đi học, họ đều là những người nổi bật trong trường.

Một người có thể khiến Việt Bách trở nên bái phục và được tôn sùng như vậy, chắc chăn cũng phải có năng lực phi thường.

Xem ra cô ấy phải nhìn nhận lại về cô gái nhỏ giản dị trước mắt này một lần nữa.

Trong vòng nửa giờ, Ôn Thục Nhi đã viết ra những trang sổ sách mà cô đã đọc ngày hôm qua, có hơn chục trang, phía sau còn kèm theo một số công thức toán học phức tạp.

“Đại loại là nó được viết như thế này, cô giáo Khả, cô có thể giúp em xem qua không.”

Ôn Thục Nhi lịch sự đẩy thứ đó đến trước mặt Khả Quyên.

Khả Quyên nhìn vào nội dung và công thức của các trang sổ sách đã được khôi phục gần như y hệt và kinh ngạc thốt lên: “Nếu không phải tận mắt chứng kiến, tôi thật sự không thể tin rằng những thứ này được viết bởi một sinh viên y khoal Cô đã viết rất chỉ tiết như vậy rồi, còn cần phải hỏi tôi sao?”

“Hầy, em chỉ biết viết ra thôi, thực ra là thực sự không hiểu.”

Ôn Thục Nhi hai má ửng đỏ, ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Em chẳng qua là căm cúi làm theo công thức toán học trong sách. Hồi nhỏ em đã từng học tốc ký. Học thuộc mấy công thức và con số này thì không thành vấn đề, nhưng những khoản mục kế toán là thứ rất phức tạp, đề cập tới tất cả các khía cạnh, chẳng hạn như chỉ phí thuế, khấu hao cố định gì đó, em không biết gì về nó. Vì vậy, em không hiểu rõ lãi lỗ cụ thể, nên cần phải làm phiền cô giáo Khả hướng dẫn thêm.”

Thái độ của cô, khiêm tốn và nhún nhường, quả nhiên là có chừng mực hơn rất nhiều so với tên ngốc Việt Bách này.

Trong mắt Khả Quyên đã có thêm vài phần quý mến từ tận đáy lòng: “Được rồi, tôi sẽ xem giúp cô.”

Cô ấy cầm trang giấy lên và đọc lướt nhanh qua, vẻ mặt dần chuyển từ tươi cười sang vẻ nghiêm nghị: “Quả nhiên là có vấn đề”

“Vấn đề là ở đâu?” Ôn Thục Nhi cùng Lê Việt Bách đồng thanh nói.

Hai người ngồi bên Khả Quyên, người này bên trái và người kia bên phải, đồng thời nghển cổ một cách tò mò.

Khả Quyên mím môi và chỉ vào những con số bên trên: “Hai người hãy nhìn những dòng này, toàn bộ chúng đều là hàng tiêu dùng nhập khẩu quốc tế. Một lần nhập và một lần xuất bề ngoài thì không có bất cứ vấn đề gì. Nhưng kết hợp với kinh nghiệm tài chính nhiều năm của tôi, số liệu này rõ ràng là giả mạo. Đúng như Thục Nhi vừa rồi nói, những thứ này không phải là cá thể độc lập, mà còn liên quan tới vấn đề như chỉ phí thuế, một khi đã đưa vào, thì sẽ xuất hiện những sai số rất rõ ràng.”

“Vậy không phải là có thể dùng làm bằng chứng ngay lập tức sao?” Lê Việt Bách hưng phấn nói.

Khả Quyên lắc đầu: “Vẫn chưa được. Tôi phải lấy những số liệu này về và tính ra sự sai số cụ thể đồng thời kết hợp với thuế quan và tỷ giá hối đoái vào thời điểm đó. Nếu không thì, chỉ cần đưa nó cho người khác xem như vậy, đại đa số mọi người đều sẽ không hiểu gì đâu.

Cô ấy quay đầu nhìn Ôn Thục Nhi: “Thục Nhi, không phải cô cần ngay lập tức đâu nhỉ?”

“Không phải không phải, không vội đâu, cô cứ cầm về rồi từ từ tính toán lại. Chỉ là tăng thêm khối lượng công việc của cô, vất vả cho cô rồi.” Ôn Thục Nhi thành khẩn nói.

Khả Quyên khẽ cười: “Nói bậy bạ gì vậy!

Việt Bách là cậu em trai tôi thương nhất, cô là bạn tốt của cậu ấy, tôi coi cô như em gái của mình, cô không cần phải khách sáo với tôi. Từ nay, cô hãy gọi tôi là chị họ giống như Việt Bách là được rồi.

Ôn Thục Nhi ánh mắt lóe lên, lập tức đứng lên cúi đầu thật sâu, trịnh trọng nói: “Chào chị họ!”

Động tác khoa trương, ngay cả cặp kính trên sống mũi cũng suýt chút nữa rơi xuống, có chút vụng về, nhưng chân thành và dễ thương.

Khả Quyên mỉm cười một cách bất lực và nuông chiều: “Được rồi, chào Thục Nhi! Nào, chúng ta hãy kết bạn WeChat để trao đổi tin tức kịp thời khi có việc.”

Ôn Thục Nhi vội vàng gật đầu, lấy điện thoại di động ra, nói: “Vâng vâng, sau này nếu em tìm thấy nhiều thông tin hơn hoặc phát hiện vấn đề, thì sẽ trực tiếp gửi tin nhắn cho chị.”

Khi hai người cùng thêm bạn WeChat, điện thoại di động của Lê Việt Bách đổ chuông.

Anh ta liếc nhìn con số và cố tình đi cách đó vài bước trước khi nhấc máy.

Sau khi trả lời điện thoại, sắc mặt Lê Việt Bách trầm xuống.

Anh ta véo véo má rồi mới đi tới, cười nói: “Chị họ, em và Thục Nhi đang có chút việc gấp nên không đưa chị về được đâu!

Hôm khác mời chị đi ăn cơm!”

Khả Quyên thu dọn tài liệu trên bàn, xoa xoa lên chiếc đầu định của anh ta: “Được, có điều vẫn là quy tắc cũ. Cậu mời, còn tôi sẽ trả tiền. Đến lúc đó, Thục Nhi em cũng tham gia cùng nhé!”

Câu cuối cùng, cô ấy vừa nói vừa nhìn Ôn Thục Nhi.

Ôn Thục Nhi ngoan ngoãn gật đầu, ngọt ngào nói: “Được, cảm ơn chị họ trước! Chị họ đi cẩn thận nhé!”

Hai người kề vai nhìn Khả Quyên đi xa, Ôn Thục Nhi lập tức thấp giọng nói: “Xảy ra chuyện gì rồi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.